Chương trước
Chương sau
Hoắc Vân Phong thở dài.
- Trước kia là đám tông môn này mượn Thiên Tàn Thập Tú để ma luyện, mà lần này, kẻ mạnh nhất của bọn chúng lại biến thành đá mài đao của tông môn người ta, thực sự có mấy phần hương vị quả báo!
- Mà Khúc Khiếu Phong dù biết rõ Vân Dương mượn sức hắn để ma luyện bản thân, nhưng cũng không thể dừng lại. Chỉ có thể dùng lực lượng càng mạnh hơn để chống đỡ! Bởi vì hắn không thể lui, cũng không thể thua.
Hoắc Vân Phong thở dài:
- Thậm chí, nhìn tình thế hiện tại… Khúc Khiếu Phong còn tương đối khó chịu. Thế công uy mãnh, nhưng kỳ thực không dám lấy binh khí đối cững với đối phương, cơ hồ mỗi chiêu đều dùng Huyền khí cường hoành để bảo vệ binh khí, đơn thuần tiêu hao phải hơn xa Vân Dương, cứ thế mãi, dù không có Huyền thú nhập chiến, Khúc Khiếu Phong cũng chưa chắc có thể kiên trì…
Sự thật chứng minh, vị đại lão Hoắc Vân Phong này tính rất chính xác.
Vân Dương nhìn thì như hạ phong, nhưng kỳ thực chỉ đang lợi dụng Khúc Khiếu Phong ma luyện bản thân, quá trình kiên trì đầy vui vẻ!
Còn Khúc Khiếu Phong lại đang thấy lạnh thấu tim.
Bản thân đã dùng tới mọi thủ đoạn, càng đem Huyền khí vận chuyển đến cực hạn, đối phương như nến trong gió, nhìn qua lúc nào cũng có thể bị thổi tắt, thế nhưng gió càng lớn, nến cháy càng mạnh!
Nếu cuối cùng, gió mà không thể tiếp tục duy trì thổi mạnh, đoán chừng nến sẽ hóa thành đại hỏa, thiêu đốt tất cả!
Mà Huyền thú vốn để cho Khúc Khiếu Phong đề phòng không thôi, hiện chỉ vẻn vẹn đứng bên nhìn
chằm chằm, thực sự không có ý định nhập chiến.
Cái quỷ gì vậy?
Ngươi mang Huyền thú lên đây, để cho người ta ngắm thôi sao?!
Chỉ bộc lộ chút uy phong lúc đầu, sau đó liền nằm bên vuốt râu! Đại ca, tranh thủ để nó lên chiến đấu đi a!
Để ta thống khoái kết thúc trận chiến này được không?!
Vân Dương đổ mồ hôi như mưa, bộ dạng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu thê thảm, nhưng… vẫn đang cường ngạnh đón đỡ! Đón đỡ!
Ừm, chờ khi ngươi đã tám mươi lần nghĩ ta sắp ngã xuống… ta vẫn sẽ đón đỡ!
Khúc Khiếu Phong nóng lòng như lửa đốt, nhưng lại không dám có chút buông lỏng, nhìn thấy Vân Dương đã sắp không thể kiên trì, nếu chẳng may hắn thư giãn một chút, để đối phương có cơ hội thở dốc, khôi phục một chút, chẳng phải sẽ càng phải tốn nhiều công sức hơn?
Trận chiến kéo dài chừng một né hương, Vân Dương vẫn giữ cái bộ dạng lung lay sắp đổ, lại vẫn cứ không hề ngã, Khúc Khiếu Phong dứt khoát cắn răng, thân hình giữa không trung đột nhiên dừng lại, tiếp đó liền phun một ngụm máu tươi, trường kiếm trong tay lập tức bốc lên kiếm mang xán lạn tới cực điểm!
Kiếm mang vốn dài tới ba trượng, vũ động trong không trung đã lộng lẫy cực kỳ, giờ nháy mắt đã vọt tới mười mấy trượng, càng lộ ra quang mang nóng sáng, uy thế chưa từng có.
Phong lôi chi thế cũng tăng gấp ba bốn lần!
Vân Dương lần nữa cảm giác được áp lực đại tăng, dần dần đã không thể tiếp tục nổi nữa!
Hắn đương nhiên sẽ không cam lòng từ bỏ, Thiên Ý đao pháp liều mạng vận chuyển tới cực hạn, trong lúc nhất thời chém ra mấy chiêu, miễn cưỡng duy trì bản thân, thế nhưng khu vực an toàn của hắn ngày càng bị áp súc, tình thế nguy hiểm tới cực điểm!
Tình huống như vậy, tuyệt không phải do Thiên Ý đao pháp không đủ mạnh, thực sự là do tu vi của hắn kém hơn đối phương một bậc. Mà Khúc Khiếu Phong cũng nóng lòng không tiếc trả giác dùng tới bí thuật, mạnh mẽ thúc đẩy Huyền khí, cho nên mới có thể phát ra uy năng kinh người như thế!
Đến lúc này, trừ phi Vân Dương dẫn bạo uy năng cực hạn của bản thân, cũng thôi động sát chiêu trong Thiên Ý đao pháp tới cực hạn, may thì có một cơ hội biến thế, nhưng làm vậy lại không hợp với kế hoạch ban đầu, Vân Dương than nhẹ một tiếng, chiến đến lúc này, cũng đã nên kết thúc, Khúc Khiếu Phong cũng đã nổ tới hết đà.
Ánh mắt Vân Dương khẽ chớp động: Đã như vậy, kết thúc đi.
- Bạch Bạch!
Vân Dương đột nhiên hét lớn.
Đại Bạch Bạch ứng tiếng mà tới, ngao ô miệng tiếng rung trời, nhanh chóng vọt tới chỗ Khúc Khiếu Phong.
Lực lượng ngàn vạn lưỡi đoa, cũng theo hướng mà chém!
Cùng lúc đó, Vân Dương đưa một đao hoành không, đao mang lóe lên ánh tím kỳ dị, ngang nhiên bổ thẳng!
Khí thế toàn thân, cứ thế bay lên, bày ta tư thái liều mạng sống mái một phen!
Cơ hội, ta cho ngươi.
Nếu ngươi không bắt được, vậy cũng chớ trách ta!
Khúc Khiếu Phong thấy thế hét lớn một tiếng, thân thể nhanh chóng nở ra, chớp mắt đã bành trướng đến cực hạn nhân thể!
Lập tức, oanh một tiếng, đột nhiên bạo liệt!
Vân Dương chớp thời cơ, thân thể lui lại như lưu tinh, cả Đại Bạch Bạch, một người một thú dùng tốc độ cực hạn, liều mạng chạy về sao!
Trong quá trình lui lại, đao trong tay Vân Dương đã chém ra mấy cái, chém liên tục tám chiêu trong Thiên Ý đao pháp!
Đao phong gào thét, tạo thành một đạo đao võng che lấy sau lưng.
Chiêu này không vì đả thương địch thủ, mà chỉ dùng để tự vệ!
Năng lượng bạo tạc chưa từng có lao tới, trùng kích cực hạn, xé toang đao võng phòng ngự của Vân Dương, điên cuồng đâm tới.
Trùng kích mạnh mẽ khiến hai mắt Vân Dương tối sầm lại, toàn bộ thân thể bay ra như diều đứt dây.
Vừa nhận trùng kích, máu tươi toàn thân bắn ra như không cần tiền.
Đại Bạch Bạch theo Vân Dương cũng kêu thảm một tiếng, thân thể to lớn bay ra như tú cầu, hai chân trước trực tiếp bị nổ nát…
Uy lực tự bạo của Khúc Khiếu Phong, có thể nói là kinh thiên động địa, ngay cả khán đài sân bãi cũng bị nổ tới lật tung!
Ngay cả Hoắc Vân Phong xuất lực đối kháng, cũng chỉ có thể vẻn vẹn giữ ổn cho bốn nhà.
Mấy môn phái khác, đều bị thổi bay tới không biết nơi nào.
Người người đầy bụi đất, không khỏi kĩnh hãi.
Một đóa mây hình nấm bay lên, xông thẳng lên mấy trăm trượng.
Chưởng môn Kim Đỉnh môn, Ngụy Đào cũng trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn vào sương khói nồng đạm. Miệng há lớn, hai cái răng cửa đã sớm lộ ra ngoài, giờ càng há hốc miệng, tựa như răng nanh vậy.
Hắn có thể nhận thấy, sư thúc tổ tự bạo. Nhưng mấu chốt hiện tại không phải là Khúc Khiếu Phong tự bạo, mà là chiến quả lấy được thế nào… Vân Dương có chết hay không!
Nếu Vân Dương bị uy lực của tự bạo tác động tới, vậy cũng phải cùng lên đường, nay còn có cơ hội đánh tiếp. Nhưng nếu Vân Dương không chết, Khúc Khiếu Phong tự bạo không đem lại tác dụng, càng có nghĩa là Kim Đỉnh môn thua trận đầu, miễn cưỡng tiếp tục cũng không có ý nghĩa!
Hai vị sư thúc khác dù cũng đều đạt tới Thánh vương nhị phẩm, thế nhưng chiến lực không bằng Khúc Khiếu Phong.
Mà Vân Dương cùng dám Sử Vô Trần lại có tu vi không sai biệt lắm, lần này tự bạo không thể giết Vân Dương, vậy hai trận còn lại cũng có có thể kéo được bọn Sử Vô Trần.
Thậm chí coi như kém được bọn Sử Vô Trần thì cũng chả có tác dụng gì, hai trận sau đó, vô luận là đệ tử chiến hay chưởng môn chiến, bên hắn đều không thắng nổi, tính như vậy, bọn hắn thực sự chỉ bại chứ không thắng!
Đánh nữa, căn bản không có ý nghĩa.
Sương mù bốc lên, đám người căng mắt ra nhìn, mong ngóng thân ảnh kia xuất hiện.
Sao một chốc, trong khói mù phô thiên cái địa, rốt cục có một thanh âm réo răt truyền ta.
- Trận này, có thể nói là trận ta cảm thấy áp lực nhất từ khi sinh tới nay!
Chính là thanh âm của Vân Dương, thanh âm này, chính là cọng rơm chốt định thắng bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.