Chương trước
Chương sau
Bên bọn hắn còn buồn không biết làm thế nào mới tốt, còn bên kia lại trực tiếp nói một câu: Không cần bố trí!
Nắm vững thắng lợi?!
Hữu ta vô địch?!
Mẹ nó, chênh lệch có lớn vậy sao? Các ngươi sao không phách lối thêm chút nữa?!
Ban đêm, Kim Đỉnh môn tụ tập đầy đủ, cùng bàn đối sách, thế nhưng thương lượng tới thương lượng lui, cuối cùng cũng vẫn cảm thấy thúc thủ vô sách, tiến lui đều không được.
Chỉ có một cao tầng đưa ý, tạm thời cho mọi người chút hy vọng: Tất cả vừa lên liền tự bạo, trước kéo Huyền thú cùng người của đối phương đồng quy vu tận, bảo trì thế hòa bất phân thắng bại.
Nhưng người có tư cách làm được như vậy, chỉ có Kim Đỉnh tam lão thôi a.
Tam lão tự bạo, ba trận hòa không phân thắng bại, nhưng trận thứ tư cùng thứ năm thì sao?
Kim Đỉnh môn dùng cái gì để hòa với người ta?
Đánh tới trận đăng đỉnh này, Cửu Tôn phủ đã không cần phải thắng cả năm trận nữa, chỉ cần có thể chiếm được ưu thế chung cuộc, người ta sẽ liền thắng, ba trận hòa không có tác dụng quá lớn!
Hơn nữa, muốn có ba trận hòa cũng cần phải có cơ hội, cũng chính là phải dùng tới Trung kiên, Đỉnh phong, Tự chủ mới có thể để tam lão xuất chiến!
Hai trận sau đó, phải ứng đối ra sao?
Đấu Trận trực tiếp từ bỏ, chưởng mon chiến…
Ngụy Đào tự đánh giá bản thân, tu vi của hắn cùng Vân Dương kia hẳn là sàn sàn, chính diện chưa chắc đã thắng. Chớ nói chi đối phương còn có Huyền thú phụ trợ, hắn tuyệt không có phần thắng.
Còn đệ tử chiến, cũng bởi nhân tố Huyền thú, càng không có phần thắng…
Con mẹ nó!
Càng nghĩ…
Coi như có thể tranh thủ ba trận hòa, hai trận phía sau cũng tất bại, kết quả vẫn là: Tuyệt không thể thắng!
Vậy còn đánh thế nào?
Đám người phiền muộn muốn chết.
Kim đỉnh tam lão, Lão đại Khúc Khiếu Phong cau mày:
- Lão phu sống hơn ba ngàn năm, tự hỏi đã trải qua nhiều sóng gió, nhưng thực chưa từng gặp phải chuyện như hôm nay… thực sự hiếm thấy!
Vừa nói như vậy, lập tức dẫn ra lửa giận của cả tông, trăm miệng một lời cùng mắng Ngự Thú tông!
- Đều là do đám ngu xuẩn Ngự Thú tông, bọn hắn tự cho là thông minh, giờ thì hay rồi!
- Rõ ràng đánh không lại người ta, ba trận đều thua còn không chịu luôn, còn bày đặt tự chủ chiến… đám hỗn đản chết tiệt!
- Nếu không phải do bọn hắn nhắc nhở Cửu Tôn phủ, chúng ta sao phải như hôm nay!
- Thực sự đáng hận!
- Đám hỗn đản Ngự Thú tông chết không yên lành, chờ sau lần này, lão tử quyết không tha bọn hắn!
“…”
Ngụy Đào đau đầu xoa Thái Dương:
- Trước tạm bỏ qua cho Ngự Thú tông đã… chờ trận này kết thúc, bản tọa dẫn các ngươi đi chặn đánh bọn hắn một trận, mà có giết sạch cũng không sao… hiện tại vấn đề của chúng ta… chính là phải làm sao?!
Lời vừa nói ra, đám người cùng im lặng.
Phải làm sao?
Vấn đề này đã thảo luận cả đêm, nếu biết phải làm sao, bọn hắn còn phải mở miệng mắng người như vậy sao?
- Ngày mai, lão phu đại biểu xuất chiến trận Đỉnh phong.
Khúc Khiếu Phong bất đắc dĩ thở dài:
- Trước cứ tận sức quần nhau một phen, nếu thực sự không được lại tìm cơ hội tự bạo… hết thảy chờ thực tế rồi lại tính.
- Nếu lão phu có thể may mắn thắng trận này, như vậy, chúng ta liền có cơ hội.
- Nếu lão phu không thể chiến thắng, cũng thử tự báo kéo đối phương, tranh thủ thế hòa không thắng bại.
- Xem qua ba lượt của chúng ta, liệu có thể tranh được một chút may mắn…
- Những nếu lão phu tự bạo mà còn không thể kéo được đối phương…
Khúc Khiếu Phong khổ sở thở dài:
- Vậy trực tiếp nhận thua đi. Đánh nữa, cũng chỉ càng thêm mất mặt xấu hổ.
Đám người cúi đầu suy tư, đều thấy đây đã là cách duy nhất có thể thử.
Thực sự chỉ có thể… đi một bước, tính một bước.
Khúc Khiếu Phong nói không sai.
Nếu hắn toàn lực xuất chiến, cuối cùng chiến thắng, hoặc là tranh thủ thế hòa không bại, sau này còn có thể tìm cơ hội khác, nhưng nếu ngay cả tự bạo cũng không thể nổ chết được người ta, hết thảy đều mất đi ý nghĩa.
Điều kiện tiên quyết để cố gắng cũng không có, muốn tiếp tục, chỉ thêm mất mặt xấu hổ, làm trò hề cho thiên hạ!
Lúc này, cái đầu óng ánh kim quang của Ngụy Đào hơi có vẻ suy sụp, dồn dập thở hai cái:
- Chuyện cháy tới lông mày, cũng chỉ có thể như vậy… ai! Mọi người đi nghỉ ngơi đi… hết thảy phải xem ngày mai rồi nói.
- Sư thúc, Kim Đỉnh môn chúng ta, toàn bộ dựa vào các ngày xuất đại lực.
Đám người rời đi, Ngụy Đào tội nghiệp nhìn Khúc Khiếu Phong. Bỗng nhiên cảm thấy lòng mình thê lương hơn không ít.
Khúc Khiếu Phong thở dài một tiếng:
- Lão phu tất cố hết sức!
- Vốn cho rằng, lần này chúng ta có thể thu được trung phẩm Thiên Vận kỳ…
Khúc Khiếu Phong thở dài bất đắc dĩ:
- Nào nghĩ tới, giờ ngay cả vị trí của bản thân cũng khó giữ…
Ngụy Đào chớp mắt, ho khan:
- Vị trí hiện tại, cũng chưa hẳn không thể giữ… khụ khụ…
Khúc Khiếu Phong mừng rỡ:
- Tại sao lại nói thế?
Gương mặt Ngụy Đào chợt đỏ bừng, thẹn thùng nói:
- Sư thúc có chút không biết, nếu… Cửu Tôn phủ thắng chúng ta, chẳng những sẽ có vị trí thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ, càng có cơ hội khiêu chiếu trung phẩm, lấy chiến lực tổng hợp của Cửu Tôn phủ, ngay cả chúng ta cũng không thể địch nổi, tin rằng bét bảng trung phẩm cũng khó có thể ứng phó…
- Nói cách khác, bét bảng trung phẩm sẽ rơi xuống hạ phẩm, mà tông môn hạ phẩm vốn có, sẽ có một lần tư cách khiêu chiến tông môn mới rớt hạng… quy lệ này dù tồn tại, nhưng ít người sử dụng, giờ lại khá hợp với tình thế của chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể đánh bại môn phái bị đào thải kia, chúng ta vẫn sẽ là thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ, thậm chí muốn tấn thăng trung phẩm, ba năm sau vẫn còn cơ hội…
Ngụy Đào nói, thanh âm càng lúc càng nhỏ, nói tới câu cuối, cơ hồ nhỏ tới không thể nghe.
Khúc Khiếu Phong nháy nháy mắt, miệng há hốc, xuất thần nhìn vị chưởng môn sư chất của mình.
Nói thật, Khúc Khiếu Phong bị tư duy của Ngụy Đào dọa!
Thực sự nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa a!
Hiện tại đã nghĩ tới chuyện sau khi thua, lại còn nghĩ tới mấy bước. Cửu Tôn phủ thắng bọn hắn xong tấn thăng trung phẩm, sau đó bọn hắn so đấu với môn phái trung phẩm bị đào thải. Thậm chí còn tính tới ba năm sau cạnh tranh trung phẩm Thiên Vận kỳ…
Thực không thể không nói…
- Sư chất.
Ánh mắt Khúc Khiếu Phong lộ kỳ quang, chậm rãi nói:
- Đã nhiều năm như vậy, lão phu nhìn ngươi từ khi ngươi còn mặc yếm… lại không phát hiện, ngươi lại có thể con mẹ nó kỳ hoa hiếm thấy như vậy…
Ngụy Đào đỏ mặt:
- Sư thúc.
Khúc Khiếu Phong ho khan một cái:
- Nếu ngươi đánh chờ, nhất định có thể sở hướng vô địch. Ngươi ngươi ngươi… đi một bước mà ngươi nhìn tới ba bước, chí ít ba bước a.
Ngụy Đào cúi đầu.
Mẹ nó lão già này, thực không muốn nói chuyện với ngươi.
Bản tĩnh tổn thương người khác này của ngươi, mới thực sự là kỳ hoa trong thiên địa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.