Chương trước
Chương sau
Một kích được lợi, đám người Cửu Tôn phủ lại không thừa cơ truy kích, mà là cùng nhau lui lại, một tay cầm kiếm đề phòng địch nhân phản công, tay kia đều đặt lên vai Tôn Minh Tú. Lại nghe Tôn Minh Tú nói:
- Ngũ Hồ Minh Nguyệt Đồng Ba Lan.
Lời còn chưa dứt, năm người Vân Tú Tâm, Bạch Dạ Hành, Hồ Tiểu Phàm, Đoan Mộc Phong, Lâm Tiểu Nhu bỗng nhiên giao thoa, đều đổi vị trí cho nhau, chỉ trong nháy mắt đã đổi vị trí cố định cho nhau, hơn nữa còn phát động một đợt tấn công mới.
Rầm rầm rầm...
Năm tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Thông qua tiếp chiến đợt thứ nhất, tuy Tôn Minh Tú vận chuyển huyền khí bản thân tới cực hạn, tăng cường uy năng chiến lực các sư huynh đệ, bản thân tạm thời sức cùng lực kiệt, nhưng nhãn lực lại không kém, đầu tiên nhận ra, Hàn Không Quần chủ vị Thiên Quyền trong Thất Tinh chiến trận cùng đệ tử vị trí Ngọc Hành của Thiên Sơn phái có chiến lực mạnh nhất.
Mặc dù phân biệt nhắm vào Vân Tú Tâm, Bạch Dạ Hành chiến lực mạnh nhất bên mình, có chỗ thu hoạch nhưng không thể thành công, vòng thứ hai lại tránh mạnh đánh yếu, dùng năm người thực lực cao của phe mình đánh vào năm người yếu của đối phương, quả nhiên lập tức phân cao thấp, hiệu quả nhanh chóng!
Mà Thất Tinh chiến trận của đối phương cũng bởi vì trận pháp có hiệu quả xâu chuỗi, một người bị đánh trúng sẽ phân ra cho những người khác, phân tán tổn thương, chỉ một chút, bảy người trong Thất Tinh chiến trận đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.
Đây cũng là phụ tải quá lớn, một khi trận pháp phản phệ, bảy người cùng bị thương!
Có điều ở giữa hai đợt thế công, ưu khuyết lẫn nhau liếc qua là thấy ngay, sáng tỏ rõ ràng!
Các đệ tử Cửu Tôn phủ dùng ý nguyện củaTôn Minh Tú tọa trấn trung ương công kích các nơi, ngôn xuất pháp tùy, di hình hoán vị, xuất kích cấp tốc, không những mỗi một kích đều phát huy lực lượng bản thân lên mức cao nhất, càng nhìn chằm chằm vào sơ hở của đối phương, liên tiếp đắc thủ. Mặc dù Thất Tinh chiến trận có hiệu năng thần diệu, nhưng đối mặt với Cửu Phong đại trận của Cửu Tôn phủ lại không chịu nổi một kích.
Bảy người bị trận pháp phản phệ lảo đảo lui về phía sau, Hàn Không Quần liều mạng gào thét chỉ huy, ý muốn ngăn cơn sóng dữ nhưng không làm nên chuyện gì, muốn chó cùng rứt giậu chẳng khác gì người si nói mộng.
Tôn Minh Tú vươn người đứng dậy, trong mắt bắn ra điện quang, mở lời quát:
- Nhất Thống Giang Hồ Hoán Tân Thiên!
Lúc này chín người nhanh chóng biến ảo vị trí, đều đứng song song, đồng thời thi triển chiêu thân kiếm hợp nhất, vào lúc này, chín đạo kiếm mang giống như Cửu Long thôn thủy, cũng bao phủ không gian phạm vi năm mươi trượng!
Uy thế cỡ này, chỉ có cường độ công kích tu vi Thánh Giả mới có thể làm ra được!
Nhưng bây giờ, kiếm mang của chín đệ tử Cửu Tôn phủ lại có thể thi triển ra.
Giống như chín Thánh Giả đồng thời xuất kích, thanh thế mạnh mẽ, nghe rợn cả người!
Một kích này, chín người rót toàn bộ lực lượng vào Cửu Phong đại trận, từ đó chiến lực gia tăng lên gấp đôi, lúc này mới tạo thành uy năng như thế, thanh thế dọa người.
Đối mặt với thế công mạnh mẽ, phía đối diện vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại huyết nhục rải rác đầy trời.
Trái lại chín đệ tử Cửu Tôn phủ sau khi diệt hết địch thủ, vẫn mượn tình thế thân kiếm hợp nhất xông qua phạm vi trận pháp trên quảng trường, một đường kiếm mang hoành không, lướt qua khoảng cách ba trăm trượng, trở về trên khán đài Cửu Tôn phủ.
Chín đệ tử đồng thời khom người cung kính nói:
- Đệ tử, may mắn không làm nhục mệnh!
Giữa sân, chỉ còn lại huyết nhục nằm rải rác trên mặt đất, không có một khối xương cốt nào hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả đầu lâu cũng biến thành mảnh vụn.
Tất cả mọi người, lặng ngắt như tờ, im lặng nửa ngày.
Tất cả mọi người từ trên xuống dưới của tám đại môn phái, đều không ngoại lệ bị uy thế chín đệ tử Cửu Tôn phủ xuất kích hù dọa.
Cấp độ Thánh Giả!
Cửu Phong đại trận lại có thể tăng thực lực chín đệ tử Cửu Tôn phủ lên tới cấp độ Thánh Giả!
Thiên Sơn môn thường xuyên nổ chiến trận của mình mạnh mẽ còn lâm vào kết quả như vậy, những người khác làm sao ứng phó?
Thất Tinh chiến trận so sánh với Cửu Phong đại trận, căn bản chính là một trời một vực, kém như thiên địa!
Có người thì thào lẩm bẩm:
- Đồng Khí Liên Chi Nhất Kiếm Hàn, Bát Hoang Hoành Tảo Các Tại Tiền. Ngũ Hồ Minh Nguyệt Đồng Ba Lan, Nhất Thống Giang Hồ Hoán Tân Thiên! Cửu Tôn phủ... Cửu Tôn phủ...
Sắc mặt Đỗ Dương Phàm trắng bệch, hắn giống như người chết.
Những người khác của Thiên Sơn môn giống như cha mẹ chết, nản lòng thoái chí, cũng không còn thần thái nắm chắc tất cả trong tay như lúc ban đầu.
Lại thua!
Vậy mà lại thua!
Hơn nữa còn thua trong trận chiến mà mình nắm chắc nhất!
Giữa sân, bảy người Thất Tinh chiến trận bởi vì linh dị ở nơi đây, đã khôi phục lại, nhưng sắc mặt mọi người trắng bệch, ánh mắt sợ hãi, thậm chí thân thể hai ba người đang run rẩy.
Bởi vì, trận chiến vừa rồi đã phá tan can đảm của bọn họ.
Đây là địa ngục!
Đây không phải nhân gian!
Trong đó phản ứng lớn nhất không ai qua được Hàn Không Quần.
Hắn trong nửa canh giờ ngắn ngủi lại chết hai lần!
Mặc dù cũng không phải thật sự chết trên ý nghĩa, nhưng cảm giác tử vong lại quá chân thật, hoàn toàn không có chút giả dối nào.
Lúc đầu hắn bị giết trong trận chiến đầu tiên, trong lòng tràn đầy oán giận và không cam lòng, sa khi khôi phục lại vẫn muốn tìm Vân Tú Tâm báo thù, mặc dù tâm cảnh có mất đi một ít, nhưng chiến lực chân thực không những không giảm, ngược lại bởi vì lửa giận mà cao hơn một phần, thế nhưng việc tiếp theo phát triển ngoài dự kiến của hắn, đòn sát thủ Thất Tinh chiến trận bị đối phương nghiền ép triệt để, trong ba đợt tấn công, bọn họ toàn quân bị diệt, ban đầu chỉ có tâm niệm diệt sát đối phương, lại biến thành bị đối phương diệt sát, trong đó chênh lệch to lớn đã không còn dùng lời lẽ để miêu tả!
Giờ phút này, hắn đứng ngơ ngác giữa sân, toàn thân run rẩy, ánh mắt tán loạn trống rỗng, thì thào nói:
- Ta chết đi... Ta lại chết... Lại chết... A ~~~~ -
Đột nhiên kêu la thảm thiết, ôm đầu chạy trở về, hắn vừa chạy vừa hô:
- Ta chết đi ta chết đi... Ta lại chết...
Tâm cảnh liên tục mất cân bằng, hắn đã bị điên.
Đỗ Dương Phàm thở dài một tiếng, một chưởng vỗ lên lưng Hàn Không Quần, cũng đánh đối phương ngất xỉu, tiện tay giao hắn cho người sau lưng, lúc này mới xoay người, đắng chát nói ra:
- Trận chiến, thua.
Trên đài cao.
Hoắc Vân Phong giống như cha mẹ chết:
- Trận thứ hai, Cửu Tôn phủ thắng được!
Sau đó lại lặng ngắt như tờ nửa ngày.
Ngoại trừ người Cửu Tôn phủ đang ăn mừng ra, tất cả các môn phái khác không nói chuyện.
Bao quát Kim Đỉnh môn đứng hàng thứ nhất, ánh mắt lúc này nhìn về phía Cửu Tôn phủ đã tràn đầy kiêng kị.
Cho rằng đã nắm lấy nhược điểm của đối phương, không những không phải nhược điểm, ngược lại còn là vương bài sắc bén.
Gần như sau lưng mỗi người đều sinh ra khí lạnh.
Chín đệ tử cua Cửu Tôn phủ không phải tiểu nha đầu thì chính là tiểu oa nhi, trong đó có thể gọi là thiếu niên cũng không nhiều, thời gian nhập đạo tu hành quá ngắn, cho nên tu vi chân thật không cao thế nào.
Cho dù đệ tử thiên phú dị bẩm thế nào, thời gian tu hành ngắn, dù cao hơn nữa cũng có hạn.
Thế nhưng Cửu Tôn phủ Cửu Phong đại trận lại gia tăng chiến lực của bọn họ lên đẳng cấp Thánh Giả!
Uy lực chân thật của đại trận có thể nghĩ, quả nhiên đáng kinh ngạc đáng sợ đến cực điểm.
Lúc này tất cả các môn phái đưa ra quyết định:
- Hiện tại... Cửu Tôn phủ đã bổ sung nhược điểm, nếu như một đường tiến lên, đến phiên chính môn phái chúng ta tới giao đấu, ứng phó thế nào cũng tốt, tuyệt đối không thể dùng trận chiến với bọn họ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.