Chương trước
Chương sau
Giữa sân.
Hồng Trường Thiên đưa tay rút kiếm, trên mặt vẫn tươi cười:
- Xin mời.
Vân Dương hai tay trống trơn, thản nhiên nói:
- Mời Hồng chưởng môn trước đi.
Hồng Trường Thiên không còn khách khí, hiện tại cũng không cần khách khí, môn phái của mình đã thua hai trận, mặt mũi gì cũng mất, cần gì bảo trì phong độ chứ.
Hiện tại không do dự, một kiếm quét ngang, một tòa kiếm sơn hiện ra, sau đó là kiếm quang giống như biển cả sôi trào.
- Sơn Hải Thiên Trọng Lãng!
Hồng Trường Thiên vừa ra tay đã là sát chiêu, người và kiếm nghiễm nhiên hợp thành một thể, kiếm quang cuồn cuộn lao tới.
Đối diện, kiếm sơn kiếm hải, nhìn như vô cực.
Vân Dương mặc một bộ áo tím, đứng ổn trọng tại chỗ, đối mặt đột kích như thế, hắn vung tay phải lên, bàn tay trắng lặng yên mở ra, động tác thư giãn thoải mái, địch ta đều nhìn thấy rõ ràng, vị Vân phủ tôn này không những muốn dùng tay không tác chiến, hơn nữa còn muốn biểu hiện hời hợt, hững hờ!
Làm thế quá mức xem thường đối thủ.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào tay của hắn, liền thấy bàn tay kia mở ra đến cực hạn, bỗng nhiên biến thành thu nạp, sau đó là tiếng đao minh ngâm vang!
Chỉ thấy giữa bàn tay trắng nõn của Vân Dương xuất hiện một cây đao!
Một thanh đao tạo hình duyên dáng, toàn thân có tử khí quấn quanh!
Linh trảm vừa mới vào tay, Vân Dương không chần chờ, đột ngột thân thể lao tới, tay phải cầm đao, tay trái tùy ý thả lỏng phía sau, bày ra tư thế ngọc thụ phong lâm, hắn chém ra một đao!
Thế đi một đao này, hoàn toàn không có áp bách như một đao của Lạc Đại Giang!
Cả hai cũng có khác biệt, Lạc Đại Giang dùng hai tay cầm đao, thả người bay vọt tiến lên, còn súc thế ở trên cao, nhưng thế đi của Vân Dương lại đến trước chân đối thủ, thẳng một đao vung lên, thế đi càng có vẻ thản nhiên!
Chỉ nói uy thế khúc nhạc dạo của hai đao này có chênh lệch rất xa, chí ít một đao của Lạc Đại Giang có uy thế không thành công thì thành nhân, mà một đao của Vân Dương lại quá mức tùy ý, quá mức hời hợt!
Thế nhưng là, kết quả hai đao này lại giống nhau, giống nhau kinh người!
Đao quang lóe lên, Vân Dương chắp tay quay người, thản nhiên trở lại chỗ cũ.
Hồng Trường Thiên đối diện duy trì tư thế đâm tới, ngơ ngác đứng thẳng bất động.
Hơi nghiêng, một tiếng động vang lên, đầu tiên là trường kiếm trong lòng bàn tay Hồng Trường Thiên đứt gãy, bộ phận thân kiếm rơi xuống.
Sau đó là trên trán Hồng Trường Thiên xuất hiện một vết máu, vết máu dần dần mở rộng, trong nháy mắt bao phủ vầng trán, sau đó, máu tươi từ mép tóc bắn ra, thân thể Hồng Trường Thiên bị chém thành hai nửa.
Một đao kia quá nhanh quá sắc bén, hai nửa thân thể tàn phế đứng thẳng một hồi, lúc này mới bởi vì duy trì cân bằng không nổi, đổ xuống.
Vân Dương chém ra một đao quá bình thản, lại giống như Lạc Đại Giang, chém thân thể Hồng Trường Thiên thành hai nửa, càng bởi vì đao quá nhanh, tới khi Vân Dương quay người đi ra vài chục trượng, thi thể Hồng Trường Thiên mới tách ra hai bên.
Cho đến khi thi thể Hồng Trường Thiên đổ xuống trên mặt đất, Vân Dương đã về tới vị trí của mình, hắn lạnh nhạt nhìn vào giữa sân, khuôn mặt anh tuấn, hoàn toàn không có bất kỳ biểu lộ gì.
Một đao khóa chặt Thiên Vận Kỳ, vị chủ nhân Cửu Tôn phủ này không có biểu hiện bất cứ vui mừng gì, dường như tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Vốn nên như vậy, không đáng kinh ngạc!
Hai bên!
Tất cả mọi người của tám đại môn phái, liên đới ba người Hoắc Vân Phong, bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối á khẩu không nói được câu nào, miệng mở rộng, cũng không thở mạnh suốt nửa ngày.
Trong mắt mọi người mang theo thần thái không dám tin!
Một đao!
Lại là một đao!
Lại là một đao kết thúc.
Một đao của Lạc Đại Giang tràn đầy cảm giác bá khí, tràn đầy lực lượng, một đao của Vân Dương lại thoải mái nhẹ nhàng tới cực điểm, đơn giản như hạ bút thành văn!
Cảm giác thoải mái như nước chảy mây trôi, đó là cảm giác của tất cả mọi người.
Còn có đao của Vân Dương, giống như từ không sinh có, sau khi xuất chiêu, thanh đao kia đã biến mất, cảnh này càng làm cho người ta bị trùng kích to lớn!
Một đao này, từ đầu tới đuôi, không biết đến từ nơi nào, cũng không biết biến mất ở nơi nào, chỉ có đao quang lóe sáng, tất cả đã kết thúc!
- Chưởng môn chiến, Cửu Tôn phủ thắng!
Giọng nói của Hoắc Vân Phong tràn đầy khàn khàn và đắng chát.
Ba trận chiến liên tiếp bại, kết cục đã định, lão tử thua một trăm hai mươi khối linh ngọc cực phẩm... Hắn thua tan tác...
Việc này quá huyền bí.
Chẳng lẽ lão tử làm nhiều chuyện thất đức?
Không biết! Không thể nào?
Sau khi đưa ra phán quyết, Hồng Trường Thiên phục sinh giống như hai người trước, hắn đứng ngây ngốc một lúc, nửa ngày không nói gì, hai mắt vô thần, hắn giống như hành thi bước đi, theo bản năng đi tới hai bước, đột nhiên hắn gào khóc một tiếng, nước mắt giàn giụa!
Thiên Vận Kỳ!
Không có!
Từ nay về sau, Thương Ngô môn không còn Thiên Vận Kỳ tọa trấn, không còn tiền vốn để kiêu ngạo, biến thành một thành viên môn phái giang hồ bình thường. Muốn đoạt lại Thiên Vận Kỳ lần nữa...
Hồng Trường Thiên nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.
...
- Khiêu chiến Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, Cửu Tôn phủ ba trận chiến ba thắng, tấn thăng hàng ngũ môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm.
Giọng nói của Hoắc Vân Phong khó nghe như ăn phân, nói chuyện khô khốc tới cực điểm:
- Chúc mừng Cửu Tôn phủ, chúc mừng Vân chưởng môn.
Tất cả mọi người, ánh mắt đều phức tạp nhìn sang Vân Dương.
Trong lòng mỗi người các môn phái đều sinh ra một câu: Sói đến rồi!
Chiến lực của Cửu Tôn phủ quá kinh khủng!
Hồng Trường Thiên mờ mịt giống như mộng du quay về chỗ của mình, nghênh đón chính mình chính là ánh mắt ngây ngốc và bi thương của tất cả thành viên môn phái.
- Thua...
Hồng Trường Thiên hít sâu một hơi.
- Chúng ta đi thôi.
Nếu thua, miễn cưỡng ở lại nơi này ngoại trừ tiếp nhận càng nhiều nhục nhã, không bất cứ ý nghĩa gì khác.
- Hồng chưởng môn chậm đã!
Vân Dương thản nhiên nói.
- Ngươi còn muốn làm cái gì?
Hồng Trường Thiên nghiến răng nghiến lợi, đối mặt với thiếu niên bóp chết vinh quang ngàn năm của Thương Ngô môn, hắn không thèm duy trì phong độ cơ bản nhất.
- Chúng ta còn có hai trận chưa đánh xong.
Vân Dương lạnh nhạt cười nói:
- Không phải còn có một đấu trận pháp chiến, một trận đệ tử chiến sao!
Vừa dứt lời, tinh thần đám người Thiên Sơn môn xếp thứ tám lập tức căng thẳng, thân thể cứng ngắc!
Liên quan Huyễn Kiếm môn xếp hạng thứ bảy, thân thể bọn họ cũng run rẩy.
Cửu Tôn phủ... Không cam lòng thu tay như vậy, còn muốn chiến tích toàn thắng!
Muốn làm gì?
Mục đích của bọn họ đã rõ ràng như con rận trên đầu tên trọc!
Hồng Trường Thiên đỏ mắt, giọng căm hận nói:
- Vân Dương, làm người lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện, khuyên ngươi chớ có khinh người quá đáng.
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Khinh người quá đáng? Ta chỉ biết có quy tắc như vậy, Vân mỗ người tự hỏi không có cách nào siêu việt quy củ hạn chế. Cửu Tôn phủ chúng ta chưa từng muốn làm người đứng sau cùng trong môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm.
Hồng Trường Thiên tức giận kêu lên:
- Các ngươi muốn như thế nào thì liên quan gì tới chúng ta?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.