Đúng lúc, giọng nói lanh lảnh của Vân Dương từ phía xa truyền ra, trong lúc nhất thời mọi người ở xa gần đều nghe thấy được: - Chúng ta thương lượng một chút kế hoạch tác chiến. - Lão đại cứ việc an bài là được, tất cả chúng ta đều nghe lệnh mà làm. - Thật ra cũng không có gì phải an bài, ngươi nhìn những môn phái kia đi, ngoại trừ số người đông đảo ra, lại không có kẻ nào tạm được, trong mắt ta, chúng chỉ là đám cải thìa, rất nhiều lông gà góp lại thành phất trần! Bọn chúng có tài đức gì mà đứng ở đây khiêu chiến với Cửu Tôn phủ chúng ta mà tranh giành tư cách chứ? - Lão đại nói đúng, không ngờ nói ra tiếng lòng của ta! - Mấy người các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, chờ chút nữa một khi khai chiến, trực tiếp dùng tốc độ cao nhất, thu thập hết tất cả bọn chúng. Ta không muốn chúng làm chướng mắt ta quá lâu, bây giờ ta đã phải nhịn rất vất vả rồi. - Ta hiểu. - Nếu trận chiến giành tư cách này có thể giết người, nơi này đã không thuộc về phạm vi nghiêm cấm thương vong, giết sạch đám người này mới là cách nhanh gọn nhất, không để lại tai họa ngầm. Khó khăn lắm mới đến địa phương không bị quy luật của Huyền Hoàng Thiên giới hạn, giờ phút này không tùy ý dọn sạch thì còn chờ đến lúc nào nữa?! - Đúng vậy. - Một bầy kiến hôi, ha ha ha ha ha... - A ha ha ha... Những tiếng cười to vang lên. Hễ là người trong môn phái nghe được những lời nói chuyện này, trong mắt từng người đều muốn phun ra lửa. Cửu Tôn phủ này từ trên xuống dưới, già có trẻ có đều là đám người gì vậy, cả phái môn cũng không có nổi một người đứng đắn sao? Có phải các ngươi dự định không đợi tới khi chiến đấu, dùng miệng pháo làm tất cả chúng ta đều tức chết không hả?! Các người còn có thể kiêu căng ương bướng, cuồng vọng hung hăng ngang ngược thêm chút nữa hay không?! Một giọng nói du dương vượt qua không trung vọng đến nói: - Đám người Cửu Tôn phủ nghe rõ ràng đây, tất cả mọi người đến đây tham gia chiến đấu giành tư cách, các ngươi ngông cuồng không e ngại như vậy, không khỏi quá không tử tế đi? Vân Dương thản nhiên nói: - Đã đi tới nơi này thì phải xác định ở đây trừ mình ra, tất cả đều là kẻ địch, tử tế làm gì?! Bản tôn chủ thật sự khách sáo với kẻ địch, chẳng phải là ngu không ai bằng à? Thậm chí, đám người các ngươi lại tính là gì, để có thể khiến cho ta phải khách sáo chứ? Giọng nói du dương kia đã khó che giấu được tức giận trong lòng, lãnh đạm nói: - Cửu Tôn phủ, bản tọa chính là Lệ Vô Ảnh chưởng môn của Vạn Quỷ môn, ta ở đây tuyên bố, ba ngày sau, bản tọa sẽ thống lĩnh Vạn Quỷ môn dẫn đầu chiến đấu với Cửu Tôn phủ ngươi, phân thắng bại, cũng quyết ra sinh tử! Giọng nói hờ hững của Vân Dương vang lên: - Chưởng môn của Vạn Quỷ môn lựa chọn như vậy quả nhiên sáng suốt, có thể khiến Vạn Quỷ môn các ngươi danh xứng với thực, thực xứng với danh! Lệ Vô Ảnh hét lên một tiếng: - Tốt tốt tốt! Tới lúc đó lại xem Vạn Quỷ môn ta biến Cửu Tôn phủ ngươi thành Sâm La Quỷ Vực, hay là Vạn Quỷ môn ta bị hủy diệt, trầm luân trong Luyện Ngục! Vân Dương khinh thường cười. - Cửu Tôn phủ, Vạn Kiếm môn chúng ta cùng ngươi không đội trời chung! - Chúng ta... Khóe mắt Vân Dương giật giật, đột nhiên cười ha ha: - Kẻ nào muốn gây khó dễ cùng Cửu Tôn phủ ta? Sao không xưng tên ra, sau này bản tọa lĩnh giáo từng người! Thậm chí không muốn từng người hô lên một cách tẻ nhạt, tên của các môn phái đồng thoạt vang lên giống như tiếng đậu nổ. Vân Dương cười ha ha: - Rốt cuộc cũng chỉ là một đám người ô hợp, hoàn toàn không có trình tự quy tắc, làm gì còn có nửa phần phong thái khí độ của người quyết chiến cạnh tranh Thiên Vận Kỳ chứ! Duy chỉ có Cửu Tôn phủ ta thiên uy huy hoàng, thiên vận hiển hách! Mọi người đều huyên náo! Sử Vô Trần cùng Lạc Đại Giang thoáng nhìn nhau, từ lúc sinh ra đến giờ xem như bọn họ đã thấy đủ, tự than thở mình không bằng. Bản lĩnh gây thù hận của lão đại nhà ta thật sự không có người nào bằng. Mười đồ đệ ở bên ngoài rêu rao hò hét, sư phụ lại ở phía sau giễu cợt. Nơi tranh cờ Khí Vận Kỳ ở tầng thứ nhất lớn như vậy, ngoại trừ người của Cửu Tôn phủ mình ra, hơn 500 môn phái khác đều hoàn toàn không ngoại lệ, tất cả là kẻ địch! - Lão đại, chúng ta chỉ cần ngồi yên bất động, lặng lẽ chờ người tới tới cửa khiêu chiến là được rồi. Chỉ cần kiên trì đến cuối cùng, chúng ta liền có thể thuận lợi thăng cấp. Ở trong rất nhiều phái môn ở đây, đánh loạn lẫn nhau đã thành một kết cục đã định, cần gì phải làm thành cả thế gian đều là kẻ địch như vậy? Liệu có phải vẽ rắn thêm chân, rước họa vào thân hay không? Lan Nhược Quân không hiểu cách làm của Vân Dương. Thật ra đây không phải là suy nghĩ của một mình Lan Nhược Quân, tất cả đám Sử Vô Trần mặc dù không sợ chiến đấu, nhưng đối với trạng thái tất cả mọi người đều địch như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ, không hiểu nổi hành động của Vân Dương. Vân Dương cười nói: - Lặng lẽ chờ đối phương khiêu chiến, thuận thế mà làm, tiến tới thăng cấp, mặc dù cách này ổn thỏa nhưng cũng không thích hợp với chúng ta bây giờ, cơ hội ở trước mắt như vậy, sợ rằng ngày sau muốn có cũng khó. - Cơ hội? Mong lão đại nói rõ một chút. - Tình hình trước mắt chính là cơ hội mà sau này rất khó có được. Lần này mục đích căn bản để chúng ta tham dự cuộc chiến Thiên Vận Kỳ chính là lấy được Thiên Vận Kỳ, trở thành môn phái có được Thiên Vận Kỳ, lấy trạng thái trước mắt, khả năng thăng cấp của chúng ta cơ bản đã nắm chắc thắng lợi trong tay, không thể nghi ngờ, thế nhưng sau đó thì sao... - Sau đó? Sau đó thì thế nào? Lan Nhược Quân vẫn không hiểu được ý của Vân Dương. Vân Dương lắc đầu: - Sau trận chiến này, chúng ta tất nhiên có cơ hội cực lớn để có thể trở thành môn phái có được Thiên Vận Kỳ trấn giữ, nhưng cùng lúc đó không khỏi khiến đối thủ của chúng ta cũng có được tin tức vì đều là môn phái có được Thiên Vận Kỳ. Thế nhưng là các đệ tử của chúng ta cho dù có tu vi không tầm thường, kinh nghiệm chiến đấu lại thiếu nghiêm trọng cũng là sự thật. Còn có tâm tính giang hồ càng thiếu sót hơn. - À... Lão đại là muốn... Đến tận đây, Lan Nhược Quân mơ hồ đoán được ý định thật sự của Vân Dương trong hành động lần này, trong lòng những người khác cũng hiểu rõ, tất cả đều gật đầu. - Hiện tại mặc dù nhìn toàn bộ quảng trường ai cũng là kẻ địch của chúng ta, nhưng các ngươi có cẩn thận xem xem đám người các phái môn ở đây, chí ít dựa vào quan sát của ta thì hoàn toàn không có người nào, không có phái môn nào là đối thủ của chúng ta, thậm chí có vài chưởng môn của môn phái tu vi còn không bằng đám người Tú Tâm. - Nếu quyết chiến luân phiên này, người thắng sẽ chỉ có một nhà, vậy chẳng bằng trực tiếp thể hiện ra tư thế, dẫn địch chen chúc đến tấn công, tiến tới đánh tan tất cả bọn chúng. - Như vậy chẳng những có thể lấy rèn luyện kinh nghiệm thực chiến của đệ tử, bồi dưỡng uy thế khí phách của bản thân bọn chúng, còn có thể nhanh chóng chấm dứt trận chiến này, chính là một công đôi việc, sao lại không làm?! Vân Dương mỉm cười nói: - Nnhững người xung quanh này, ngươi không trêu chọc bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Vậy không bằng lúc này đắc tội hết tất cả. Chẳng lẽ các ngươi còn không phát hiện ra, trên thực tế 500 môn phái tham dự vòng thi đấu thứ nhất này, cũng chỉ có thể có một môn phái sống sót ra ngoài, không phải bọn chúng chết thì chính là chúng ta chết sao?! - Đây vốn chính là một đề tài chọn một! - Chỉ có sống chết, thắng bại còn lại đều không xét tới. Lan Nhược Quân nói: - Không đến mức cực đoan như vậy chứ, những người nhận thua thì thế nào. Vân Dương chậm rãi lắc đầu: - Nhận thua? Tuyệt đối sẽ không có người nào nhận thua bỏ quyền thi đấu. - Đây là cuộc chiến số phận, không có người sẽ nhận thua bỏ quyền, sẽ chỉ liều chết ra sức chiến đấu, cố gắng hết khả năng, trên quy tắc kia chẳng lẽ không phải đã nói rõ ràng rồi sao. Trong cuộc chiến tranh giành tư cách, không có nói chuyện sống lại. - Cho nên... tất cả mọi người đều giống nhau, Võ Đạo là con đường chỉ có một mình, chỉ có người mạnh nhất mới có thể tiến thêm một bước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]