Chương trước
Chương sau
Sau hơn một canh giờ, sáu lăm đệ tử chém giết đã chọn ra được mười người khiêu chiến. Người bị đào thải, mặt mũi đầy cô đơn, nhưng cũng không có ai không cam lòng.
Thực lực cao thấp không thể giả được, thực lực không bằng người thì phải chịu thôi, oán trời trách đất thì có tác dụng gì?!
Trong mười người khiêu chiến, người xếp hạng thứ nhất đương nhiên là Lộ Trường Mạn.
Mà Mạc Du Du sớm bại đầu tiên, giờ hai mắt đã rưng rưng, lã chã trực khóc.
Mấy tiểu nha đầu khác cũng sóng mắt lưu chuyển, lúc nào cũng có thể ô ô.
Nhưng không có ai đứng ra an ủi.
Có lòng tin, có chiến ý là một chuyện, nhưng thực lực chân thực cùng chiến tích cuối cùng lại là chuyện khác, không phải cứ có chí khí, có kiên trì là có thể bù lại hiện thực hơn kém!
Chưởng môn sư tôn đã nghiêm lệnh, quả đắng thất bại, phải đệ người thất bại tự nhấm nháp, không ai được phép tiến lên an ủi.
Nửa canh giờ nghỉ ngơi kết thúc, trận khiêu chiến thập đại đệ tử chính thức bắt đầu.
Long tranh hổ đấu diễn ra liên tục, người dưới đài thậm chí còn không kịp nhìn xem, thỉnh thoảng chỉ biết kinh hô.
Các sư huynh sư tỷ lên đài khiêu chiến, người thắng ở lại, kẻ bại xuống đài. Mỗi một cuộc chiến, đều kịch liệt, đặc sắc tới cực điểm.
Sư huynh sư tỷ như hóa thành ứng kích trường không, rồng vẫy biển rộng, mỗi chiêu mối thức đều lộ rõ vẻ bất phàm, khiến lũ tiểu gia hỏa hoa mắt thần mê, tất cả cùng sinh một tâm niệm: Sau này, ta cũng phải làm được như vậy!
Tôn sư huynh tão nhã nho nhã, phong thái quân tử. Bạch sư huynh anh tuấn tiêu sái, chính khí đầy người. Vân sư tỷ khí vũ hiên ngang, thanh lệ khó tả. Hồ sư huynh tinh linh cổ quái, thực lực khó lường. Lâm sư tỷ nhìn như yếu đuối, nhưng lại lăng lệ tới cực điểm. Trình sư tỷ ôn nhu động lòng người, khiến người nhìn như thấy tỷ tỷ nhà bên…
Ánh mắt đám đệ tử quan chiến như biến thành từng vì sao, giờ khắc này, cái thứ gọi là “Thần tượng” dần lặng yên xuất hiện.
Đến mức, khi mỗi đệ tử lên đài, đều thu được không ít fan hâm mộ ủng hộ…
Càng về sau, thỉnh thoảng sẽ có hai nhóm người vì chuyện này mà khai chiến.
- Cái gì, ngươi nói Bạch sư huynh tốt hơn Tôn sư huynh?
- Cái gì, ngươi nói Bạch sư huynh kém hơn Tôn sư huynh?
- Cái gì, ngươi cảm thấy Vân sư tỷ không xinh đẹp?
- Đánh hắn!
Tự nhiên, những lời nói này đều chỉ là phụ.
Điểm nhấn quan trọng ở đây, chính là mỗi người ra sân đều đánh tới kịch liệt chưa từng có!
Trình độ của vòng thi đấu này, vượt xa bất luận vòng thi đấu nào trước đó!
Tôn Minh Tú nhận tới tám người khiêu chiến, gương mặt tuấn tú nho nhã trực tiếp tức đến phát xanh!
Ngọc Thanh Hằng là đối thủ cũ của hắn, cho dù vượt cấp khiêu chiến thì cũng thôi, Hồ Tiểu Phàm chỉ dưới Ngọc Thanh Hằng, khiêu chiến cũng là hợp lý, dù sao hắn cũng không kém hơn Ngọc Thanh Hằng, nhưng những người khác… các ngươi thấy ta vị Bạch Dạ Hành cùng Vân Tú Tâm đánh xuống, sau đó cảm thấy ta dễ ức hiếp, muốn thử khi dễ ta một chút đúng không?
Khinh người quá đáng!
Các ngươi đã muốn khi dễ người, vậy thì chờ bị ta khi phụ đi!
Trận chiến này, một mực đánh tới trời tối, mới quyết ra được thắng bại.
Trận chiến cuối cùng, Bạch Dạ Hành chiến với Vân Tú Tâm, đánh một hồi tới hôn thiên địa ám, nhật nguyệt vô quang. Các đệ tử chia làm hai phái, cùng kêu to trợ chiến, thanh thế rung trời!
Ngay thời khắc mấu chốt, Vân Tú Tâm đột nhiên khinh thân bay lên. Tế kiếm trong tay giương cao, kiếm hoa nở rộ, chiếu sáng mảnh trời, một kiếm vừa ra, hào quang đầy trời như hóa thành một dải lụa chói mắt rơi xuống.
Lưu hoa trắng khiết ma sát không khí ầm ầm vang.
Chiêu này chính là biến tấu trong Thiên Ý đao pháp của Vân Dương.
Hắn đã chìm đắm trong Thiên Ý đao pháp lâu như vậy, sớm đã quen thuộc trôi chảy, dần dần sinh biến xảo, ngày đó Vân Tú Tâm nịnh nọt cầu chiêu, Vân Dương liền cải biến Thiên Ý đao pháp một chút, sau đó truyền cho Vân Tú Tâm, trên danh nghĩa là truyền ba chiêu, nhưng kỳ thực chỉ có ba thức, thứ tự là Đao Bất Dung Tình, Đao Bất Lưu Tình, cùng với Đao Ngoại Hồng Trần!
Mà chiêu Vân Tú Tâm đang thi triển, chính là Đao Bất Dung Tình.
Chiêu này dùng kiếm chém ra, thiếu đi ý cảnh đường hoàng đại khí, nhưng lại nhiều hơn mấy phần kỳ quỷ khó lường. Tinh diệu trong đó, không chút mảy may yếu bớt.
Đối mặt danh chiêu, Bạch Dạ Hành lập tức lộ vẻ chật vật, miễn cưỡng giơ kiếm đón đỡ, gấp gáp lui về sau, cố gắng né tránh phong mang, cầu chuyện tiếp đó, nhưng Vân Tú Tâm vừa đắc thế một chiêu, lập tức không chút buông lỏng, ngay sau đó Đao Bất Lưu Tình lại xuất thủ.
Một đạo kiếm quang sắc bén xẹt qua vai trái Bạch Dạ Hành, xé rách áo bào trên vai.
Bạch Dạ Hành lập tức dừng hình, ngừng lại một chút, rốt cục đắng chát nói:
- Ta thua.
Hắn rất rõ ràng, vừa rồi Vân Tú Tâm đã lưu thủ, nếu không chí ít cũng có thể xuyên qua vai hắn, đánh hắn trọng thương, nhưng đối phương đã không làm thế, bản thân hắn dù còn có thể chiến tiếp, thế nhưng sao dám mặt dày đòi chiến, trận chiến này, thua tâm phục khẩu phục, cam bái hạ phong.
Vòng luận võ cuối kết thúc, thập đại đệ tử lần nữa định lại…
Thủ tịch đại sư tỷ, Vân Tú Tâm. Nhị đệ tử, Bạch Dạ Hành. Tam đệ tử, Hồ Tiểu Phàm. Tứ đệ tử, Tôn Minh Tú. Ngũ đệ tử, Ngọc Thanh Hằng. Lục đệ tử, Trình Giai Giai. Thất đệ tử, Lâm Tiểu Nhu. Bát đệ tử, Mộng Thiên Sơn. Cửu đệ tử, Đoan Mộc Phong. Thập đệ tử, Lộ Trường Mạn!
Thập đại đệ tử sánh vai đứng trên đài, tiếp nhận chúc mừng của các sư đệ sư muội.
Tiếng vỗ tay như sấm động.
Đám Sử Vô Trần nhìn nhau không nói.
Thập đại đệ tử lần đầu, chủ phong không chiếm được một ghế, tu vi cao nhất là Vân Tú Tâm cũng chỉ mới đạt tới Ngọc Huyền. Thế nhưng hiện tại, thập đại đệ tử, mình chủ phong chiếm tới bốn ghế.
Mà hai ghế trong đó, còn đăng đỉnh ba vị trí đầu.
Không những đệ nhất bị đoạt, mà Hồ Tiểu Phàm cũng lần lượt đánh bại Ngọc Thanh Hằng cùng Tôn Minh Tú, hạo thế đăng đỉnh tam giáp.
Tiến bộ như vậy, thực sự quá lớn, quá kinh khủng.
Thi đấu kết thúc, trong thập đại đệ tử.
Chủ phong của Vân Dương chiếm bốn vị trí.
Đệ tử của Khổng Lạc Nguyệt chiếm hai.
Thủ đồ Tôn Minh Tú của Sử Vô Trần chiếm một.
Đệ tử Lạc Đại Giang chiếm một.
Ngoài ra, đệ tử Mộng Thiên Sơn của Thiết Kình Thương, và đệ tử Đoan Mộc Phong của Nhậm Khinh Cuồng đều chiếm một ghế.
Mà ba người, Ngô Mộng Huyễn, Lan Nhược Quân, Thạch Bất Giai lại không chiếm được ghế nào, giờ mặt đen hơn cả đáy nồi.
Môn hạ đệ tử cũng đầy xấu hổ, thẹn không thể nói.

Vân Tú Tâm đại diện các đệ tử lên đọc diễn văn.
- Cửu Tôn phủ, không chỉ là sư môn của chúng ta, càng là quê hương, gia đình của chúng ta! Lần này chúng ta ra ngoài, nhất định phải giúp quê hương, gia đình đoạt được Thiên Vận kỳ! Để cho quê hương, gia đình chúng ta, đời đời kiếp kiếp, cường đại trường tồn.
- Nếu không thành công, thề không trở về!
- Nếu không thành công, thề không trở về!
Thập đại đệ tử cùng hô.
- Vì gia viên của chúng ta, cả đời chúng ta, chiến đấu đến cùng, chí này không đổi, cửu tử không từ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.