Chương trước
Chương sau
Chín đệ tử của Khổng Lạc Nguyệt nghe vậy, ánh mắt cùng sáng lên, nhao nhao năn nỉ:
- Sư tôn, có thể cho chúng ta nhìn Thạch sư bá báo thù cho sư huynh hay không? Van cầu ngươi, sư phụ!
Khổng Lạc Nguyệt vẫn lạnh nhạt:
- Các ngươi không hiểu ta nói gì sao? Các ngươi không có tư cách, hiểu không?! Báo thù không phải là chuyện của các ngươi, người khác có làm hay không làm, không phải chuyện các ngươi có tư cách hỏi đến! Đi! Đừng để ta phí nước bọt!
Không tiếp tục nói thêm, cường ngạnh mang theo chín đệ tử trở về.
Chín người nghiến răng nghiến lợi, lệ rơi đầy mặt, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể bước theo Khổng Lạc Nguyệt rời đi.
Nhưng từ nay, trong đáy lòng chính người đều thầm gieo một hạt giống.
Đây, chính là giang hồ!
Địch không chết, ta chết!
Tư cách, chính là thực lực.
Thực lực không đủ, chỉ có thể rơi lệ!
Ngay cả tư cách nhìn địch nhân ngã xuống cũng không có.
Cái này, mới thực sự là giang hồ, là hiện thực tàn khốc nhất.
Bọn hắn cẩn thận bước chậm lại một chút, mong mỏi có thể nghe được thanh âm Thạch sư bá đại khai sát giới, nhưng tâm nguyện của bọn hắn định sẵn phải thất bại, còn chưa kịp nghe được, đã về tới cửu phong.
Giờ phút này, tâm cảnh bọn hắn đã đứng sẵn biên giới bạo tạc.
Khổng Lạc Nguyệt nhàn nhạt nói:
- Tiếp tục tu luyện!
Lời còn chưa dứt, đã trực tiếp trở về cung điện của mình, không chút lưu luyến.
Mà thiếu niên thụ thương kia, cũng trực tiếp bị Khổng Lạc Nguyệt ném ở cửa đại điện, máu me đầm đìa nằm trên đất, nếu không phải trước ngực còn phập phồng, sinh mệnh vẫn còn đó, thậm chí có thể cho rằng đó chỉ là một bộ thi thể.
Chúng thiếu niên gấp muốn nỏ đóm mắt, thế nhưng không ai dám vi phạm sư mệnh, chỉ có thể đưa con mắt đầy huyết quang nhìn huynh đệ của mình kéo dài hơi tàn, bản thân chỉ có thể liều mạng luyện công.
- Không cố gắng luyện công, không tận lực tinh tiến, kết quả cuối cùng chỉ có bi ai, sau này người nằm ở đây, sẽ có thể là bất kỳ ai xung quanh các ngươi, lại hoặc là chính bản thân người, mệt mỏi không mệt mỏi, đừng có chà đạp tài nguyên.
Thanh âm Khổng Lạc Nguyệt đầy lãnh khốc.
- Kẻ này không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe, tự tìm đường chết, càng thêm bị huynh đệ tỷ muội liên lụy, chết chưa hết tội, nhưng nể tình các ngươi vi phạm lần đầu, ta ngoại lệ thi ân, nếu các ngươi có thể tăng một cấp, ta sẽ phá lệ cứu hắn một mạng!
- Nếu như các ngươi không thể tiến bộ, như vậy cứ để hắn chết trước mặt các ngươi! Các ngươi hại hắn thụ thương, lại ngồi nhìn hắn bỏ mạng, tất cả đều là gieo gió gặt bão, lấy chết hoàn lai, vi sư tuyệt không trách tội!
Thân thể huynh đệ máu me đầm đìa đang ở trước mặt, bản thân không thể tiến bộ đột phát, huynh đệ sẽ không sống được.
Chiến thiếu niên thiếu nữ, cùng liều mạng vận công, tâm niệm duy nhất, tu luyện, đột phá!

Khổng Lạc Nguyệt đứng trong đại điện, nhìn chín đệ tử liều mạng tu luyện ngoài quảng trường, ánh mắt lạnh lùng lại hiện lên một vòng vui mừng.
Nhìn lại tên đệ tử máu me đầm đìa trước sánh, thực ra đã sớm được hắn phong bế huyết mạch, tạm thời mất tri giác ằm đó, hừ hừ hai tiếng, lẩm bẩm nói:
- Ngươi có thể kích thích các huynh đệ tỷ muội của mình, thành toàn uy vọng của ngươi, đây là cơ duyên của ngươi, cũng là cơ duyên của bọn hắn.

Thạch Bất Giai bước ra một bước, giận dữ trách mắng:
- Là ai ám toán đánh lén đệ tử Cửu Tôn phủ ta? Mau đứng ra cho ta! Mẹ nó, ăn gan hùm mật gấu hay sao?!
Đám thiếu niên đệ tử sau lưng Thạch Bất Giai cũng bi thống nghiêm nghị.
Người đồng tâm, tâm đồng niệm, huynh đệ xuất thân cùng bọn hắn, thế mà bị địch nhân ám toán đến không rõ sống chết!
Nếu không phải có sư phụ sư thúc, mấy huynh đệ bọn hắn, có mấy ai có thể sống sót?
Mười tên đệ tử, lúc này cùng hừng hực lửa giận, giận không kìm được.
Phương thức giáo dục của Thạch Bất Giai khác với Khổng Lạc Nguyệt.
Khổng Lạc Nguyệt dùng cách hóa đau thương thành sức mạnh, trực tiếp dẫn người rời đi, để cỗ lửa giận kia kéo dài khích lệ đệ tử.
Mà Thạch Bất Giai lại trực tiếp dùng chuyện của Khổng Lạc Nguyệt, tóm tắt qua một bước, nhưng hiệu quả lại tương tự.
Đối diện, phía bên phóng phi đao ám toán cũng đầy oán giận.
Phi đao vừa rồi dù là đánh lén, kẻ đánh lén đã sớm ước định khoảng cách phương vị, lấy thực lực của Khổng Lạc Nguyệt, tự nhiên có thể dễ dàng ngăn phi đao, cứu nha đầu kia, mục đích muốn để Khổng Lạc Nguyệt lưu lại, Khổng Lạc Nguyệt vừa đồ diệt Hắc Hổ môn, thực lực tự nhiên phải có hao tổn, mà Phi Đao môn thực lực hơn Hắc Hổ môn một chút, lại lấy khỏe ứng mệt, tự nhiên càng nắm chắc phần thắng, mượn cơ hội này đẩy mạnh uy danh Phi Đao môn, thậm chí nhân cơ hội thu đủ tư cách khiêu chiến.
Thế nhưng, Khổng Lạc Nguyệt lại mặc kệ mà rời đi, hiện tại lại có người khác nhảy ra ngoài, rõ ràng coi mấy môn phái bọn hắn là đạo cụ giáo dục đệ tử!
Việc này… con mẹ nó!
Đám người Phi Đao môn đương nhiên không kìm nổi, lập tức nhảy ra ngoài.
Đã thấy Thạch Bất Giai lạnh lùng nói:
- Hắc Hổ môn đã bị diệt, sao có thể không ghi vào Thiên Vận kỳ?
Vẫy tay một cái, Thiên Vận kỳ đại biểu Cửu Tôn phủ lập tức xuất hiện trên không, một trận gió cuốn lên, từ trên thi thể rách nát của đám người Hắc Hổ môn, đột nhiên dâng lên hư ảnh Thiên Vận kỳ, lập tức lại hóa thành khói xanh, tan vào trong hư ảnh Thiên Vận kỳ Cửu Tôn phủ.
Trên hư ảnh Thiên Vận kỳ Cửu Tôn phủ, xuất hiện một con số: “Một!”
Đây chính là dấu hiệu đại biểu đã đánh bại một môn phái, quả thực đơn giản đến thô bạo.
Lập tức, Thạch Bất Giai bỗng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đám đệ tử Phi Đao môn trước mắt, nhe răng cười một tiếng:
- Tại hạ, Thiên Tàn Thập Tú Thạch Bất Giai!
Không đợi người đối diện trả lời, Thạch Bất Giai trực tiếp rút kiếm xông lên.
Thời gian cấp bách, ai có hứng thú lề mề với các ngươi? Tranh thủ giết gọn mới là đúng đắn.
Trong lúc nhất thời, máu tươi vẩy khắp nơi, tinh phong đầy trời!
Thực lực tổng hợp của Phi Đao môn cũng chỉ hơn Hắc Hổ môn một chút, nếu không vừa rồi cũng không cần dùng kế tính toán Khổng Lạc Nguyệt, cũng chỉ là muốn dùng khỏe ứng mệt, kiếm chút may mắn, cũng không có quá nhiều phần thắc, hiện tại đối đầu với Thạch Bất Giai, người càng mạnh hơn Khổng Lạc Nguyệt một bậc, Phi Đao môn càng không chịu nổi, bị Thạch Bất Giai vọt thẳng vào trận doanh, đại khai sát giới một hồi.
Phi Đao môn dùng ám khí kiếm cơm, tự nhiên sợ chém giết gần người.
Hết lần này tới lần khác, Thạch Bất Giai lại am hiểm tấn công chính diện, chỉ trong một lát, thế cục đã nghiêng hẳn về một bên.
- Xem sư tôn báo thù cho huynh đệ các ngươi!
- Nếu sau này các ngươi còn không có thực lực, cũng chỉ có thể chờ người khác báo thù cho các ngươi!
- Thế nhưng, nhờ ngoại lực tương trợ, chính là chuyện bị động bất đắc dĩ nhất, đệ tử của ta, tuyệt đối không được như vậy!
- Hành tẩu giang hồ, đối mặt sinh tử, mới thực sự là giang hồ!
Thanh âm hiện tại của Thạch Bất Giai, cũng băng lãnh y như Khổng Lạc Nguyệt lúc trước vậy.
Nhìn đám đệ tử không nửa lời oán hận, sắc mặt nhợt nhạt nhìn mưa máu tán loạn, không hề chớp mắt!
Sư tôn nói rất đúng, đây mới là giang hồ!
Chiến đấu kết thúc, hư ảnh Thiên Vận kỳ Cửu Tôn phủ lại đổi một con số.
“Hai!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.