Chương trước
Chương sau
Dùng một câu không khách khí để nói, chính là… nếu dựa theo tốc độ tu luyện bình thường, luyện thêm hai trăm năm nữa… ước chừng có thể đi tham chiến.
Hoàn cảnh tu hành của Cửu Tôn phủ không thể nói là không tốt, linh khí cuồn cuồn đặc như dịch, cơ hồ hít một hơi liền có thể tăng một đoạn tu vi, nhưng… ngươi cũng phải cần có thời gian mới được a!
Lấy tình thế trước mắt, vô luận thế nào trong nửa năm cũng không thể bắt kịp trận chiến này được.
Chớ nói chi, trước khi thi đấu, còn có trận đào thải tranh đoạt tư cách khiêu chiến.
Trên dưới Cửu Tôn tu luyện như điên, sư phụ tỉ mỉ nhắc nhở, đệ tử chuyên tâm học tập, tất cả đều quyết tâm tinh tiến…
Hết lần này tới lần khác, trong lúc này vẫn còn có người đánh tới cửa!
Ngoài sơn môn, tiếng thét rung trời, báo động truyền xa.
Môn phái khiêu chiến đã tới cửa.
- Khổng Lạc Nguyệt, mang theo đệ tử của ngươi, xử lý một môn phái tới khiêu chiến đi!
Sử Vô Trần không chút biểu tình, an vị tại đại điện của mình mà hạ lệnh.
Không tự mình trải nghiệm, thực không thể nào tưởng tượng được hệ thống truyền tin đặc biệc của Cửu Tôn, sau khi nếm thử, lập tức cảm thấy thuận tiện!
Ngồi bên núi này, mệnh lệnh đã sớm truyền tới bên tai Khổng Lạc Nguyệt, ngay cả một chút xíu thời gian trì hoãn cũng không có, thực thoải mái!
Sử Vô Trần ra lệnh, vốn định tiếp tục ra dạy bảo đệ tử của mình, nghĩ nghĩ lại đột nhiên tăng thêm một câu:
- Tận sức đánh tàn khốc, huyết tinh một chút. Cơ hội rèn luyện như thế, không thể không công lãng phí được a!
Khổng Lạc Nguyệt bên kia nghe vậy, khuôn mặt lập tức vặn vẹo!
Mẹ nó!
Sớm biết thế còn không bằng cứ đi làm đá mài đao cho người ta, giờ đi làm lão út Cửu Tôn, tất cả các công việc từ lớn đến nhỏ đều đưa cho hắn, trực tiếp biến hắn thành chân chạy việc, mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy!
Cái mông lão tử còn chưa có ngồi vững a…
Nhưng cũng không có cách nào khác, đây là mệnh lệnh, không cho phép cò kè mặc cả.
Lão đại không nói, vậy Sử Vô Trần là lớn nhất, đây chính là quyền hạn của Thứ Tôn.
Khổng Lạc Nguyệt mang theo mười đệ tử, buồn bực bước ra ngoài.
- Đi, bản tôn mang các ngươi xem cái gọi là giang hồ quyết chiến, trận chiến này chính là trận đầu tiên kể từ khi Cửu Tôn phủ sáng lập, ý nghĩa không tầm thường, không thể khinh thường!
Mười đệ tử, lớn nhất chừng mười lăm mười sáng, nhỏ chỉ mới bảy tám tuổi, không mảy may e ngại tránh lui, thậm chí còn có tên cao hứng bừng bừng, bám sát cái mông Khổng Lạc Nguyệt chạy ra ngoài.
Rốt cục… có thể được thấy giang hồ trong truyền thuyết sao?
Ngoài cửa.
Chưởng môn Hắc Hổ môn cùng ba bốn mươi đệ tử của hắn, xám xịt đứng trước sơn môn, Cửu Tôn phủ này cũng quá kiêu căng? Không phải bình thường chỉ cần có khiêu chiến như vậy, lập tức phải xuất hiện nghênh đón sao?
Tại sao… hiện ngay cả mở hộ sơn đại trận cũng không mở, cấm chỉ chúng ta ở bên ngoài, thậm chí ngay cả cử người ra chào hỏi cũng không có.
Như vậy là có ý gì?!
Sau lưng hắn, trong núi rừng lờ mờ, còn có mười mấy tốp người đang chờ, nhìn đám Hắc Hổ môn đang lúng túng, một vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Ai biểu các ngươi muốn lên đầu!
Hừ, mất mặt thì phải chịu thôi!
Chỉ mong Cửu Tôn phủ này có thể khả năng một chút, đánh bại Hắc Hổ môn, nếu không chúng ta lại phải mất công trèo đèo lội suối, tìm nhà tiếp theo a…
Có mấy môn phái bắt đầu cảnh giác mấy môn phái xung quanh, những môn phái kia, đều là công huân a…
Chờ xử lý Cửu Tôn phủ, mười mấy môn phái còn lại, sao không nhất cỗ tác khí, càn quét toàn bộ a?!
Ừm… không cần càn quét hết, chỉ cần đủ mười trận thắng là đủ rồi!
Cơ hội trước mắt, không thể nói là không tốt, há có thể bỏ qua!
Khổng Lạc Nguyệt nhanh chóng xuất hiện trước cửa Cửu Tôn phủ.
Vừa hiện thân liền buồn bực nóng lòng nói:
- Là ai đến khiêu chiến Cửu Tôn phủ? Nhanh lăn ra đây, bản tôn không có thời gian chơi với các ngươi.
Chưởng môn Hắc Hổ môn tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
- Bản tọa chính là chưởng môn Hắc Hổ môn, Cát Trường Thiên, ngươi là ai? Có vị trí gì trong Cửu Tôn phủ? Bản tọa tới đây chính bởi…
Kế Linh Tê sạm mặt ngắt lời:
- Đến để khiêu chiến, đến cùng có muốn đánh hay không?
Cát Trường Thiên cả giận nói:
- Ngươi là ai?
Khổng Lạc Nguyệt uể oải nói:
- Ngươi từng nghe nói tới Thiên Tàn Thập Tú chưa?
Cát Trường Thiên: “???”
- Bản tốn chính là Khổng Lạc Nguyệt!
Khổng Lạc Nguyệt nói:
- Cửu Tuyền U Hồn Khổng Lạc Nguyệt, người trong Thiên Tàn Thập Tú, hiện là đệ cửu tôn chủ của Cửu Tôn phủ, nghe rõ chưa?
Cát Trường Thiên như hòa thượng ngốc, sờ đầu không thấy tóc:
“…?”
Khổng Lạc Nguyệt lại nói:
- Đến cùng ngươi có hiểu tiếng người không? Đánh hay không đánh nói một lời thôi?
Cát Trường Thiên vẫn im lặng: “…?”
Đầu óc hắn vẫn đang quay mòng mòng.
Từ khi nào mà Thiên Tàn Thập Tú, trở thành người Cửu Tôn phủ?
Khổng Lạc Nguyệt nhảy lên, vỗ ra một chưởng, cả giận nói:
- Xem ra ngươi thực sự không hiểu tiếng người, ngươi không đánh thì ta đánh!
Chỉ nghe một tiếng bịch, mặt mày Cát Trường Thiên lập tức be bét máu me, sớm đã bị một chưởng đánh bay ra ngoài.
Tu vi Cát Trường Thiên và Khổng Lạc Nguyệt thực ra không có khác biệt nhiều lắm, hơn nữa Cát Trường Thiên còn là chưởng môn Hắc Hổ môn, nội tình chí ít thâm hậu hơn Khổng Lạc Nguyệt một chút, nhưng sau khi Khổng Lạc Nguyệt tới Cửu Tôn phủ, liên tiếp đột phá tăng mạnh, hiện đã sớm vượt Cát Trường Thiên một đường, lần này còn là đột kích khi Cát Trường Thiên còn đang khiếp sợ, không chút phòng bị, một chưởng tung ra lập tức thu được một tiếng kêu thảm, cũng là người này còn có tu vi tương đối, máu tươi vừa vẩy ra lập tức xoay người, nỗ lực quát to:
- Ngăn hắn lại!
Lập tức tỉnh tóa, giận dữ nói:
- Hóa ra là tên Huyền Hoàng đá mài đao… lên cho ta…
Cát Trường Thiên là chưởng môn một phái, tự nhiên cũng phải có lịch duyệt tương đối, thông qua một chưởng vừa rồi, lập tức hiểu tu vi Khổng Lạc Nguyệt đã vượt qua bản thân, nhưng Khổng Lạc Nguyệt chỉ dẫn theo mấy người, nhìn qua lập tức nhận ra là một đám trẻ nít, chiến lực hời hợt, mà bên hắn lại là binh cường mã tráng, như vậy đã đủ cho một trận chiến cân tài.
Thế nhưng, lần này Khổng Lạc Nguyệt là mang ý muốn lập uy, nào có thể để Cát Trường Thiên thong dong bố trí.
Không nói hai lời, Ám Hồn Thứ đã xuất hiện trong tay, nhanh chóng sát nhập trong đám người Hắc Hổ môn.
- Các đồ nhi, thấy rõ chứ, cái này, chính là giang hồ!
Ám Hồn Thứ rầm rầm chém ra, phốc phốc phốc…
Từng bóng người kêu thảm, máu tươi rầm rầm chảy ra, ngã nhào xuống đất.
- Quy củ? Trước cửa Cửu Tôn phủ, bản tọa chính là quy củ!
Khổng Lạc Nguyệt giận giữ nói.
Thứ mà Thiên Tàn Thập Tú ghét nhất, chính là bị người khác gọi là đá mài đao.
Chớ nói chi con hàng này còn nói hắn là “Huyền Hoàng đá mài đao!”

Ta con mẹ nó là đá mài đao cho cả Huyền Hoàng giới?
Ta mài em giá ngươi!
Hôm nay lão tử mài chết ngươi, mài diệt Hắc Hổ môn ngươi!
Tu vi Khổng Lạc Nguyệt thực sự đã áp đảo trên Hắc Hổ môn, một chiêu trọng thương Cát Trường Thiên vừa rồi, đã có thể thấy được lốm đốm, lúc này lại dùng tới binh khí tùy thân, chiến lực càng mạnh mẽ, toàn lực ứng phó, người ngăn cản tan tác tơi bời!
Dưới sự xuất kích không chút lưu tình của Khổng Lạc Nguyệt, trước sau chỉ mấy hơi thở, ba sáu người Hắc Hổ môn mang tới đều đã ngã vào trong vũng máu.
Chiến quả này, vượt hoàn toàn dự liệu của đám người!
Cửu Tôn phủ vốn là quả hồng mềm nhất, lại có cao thủ như thế tọa trấn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.