- Vân tiểu tử, sao ngươi làm được như vậy? Ta không tin tất cả đám tiểu tử này đều có năng lực gặp qua là không quên được!
Con mắt Đổng Tề Thiên như muốn trừng rớt ra ngoài.
- Cái này thực sự không phải công lao của ta, ta chỉ đem công pháp chiêu thức tỉ mỉ truyền cho bọn nó, còn bọn nó có thể học nhanh như vậy, đại khái chỉnh bởi trước đó bọn hắn từng chịu quá nhiều khổ sở, vừa rồi ta lại cho bọn hắn áp lực quá lớn. Đến mức tất cả bọn nó đều tập trung tất cả tinh thần hấp thu truyền thụ, như vậy nào có lý không nhớ được.
Vân Dương nói rất có lý, kỳ thực lại không phải thật.
Nguyên nhân chân chính của kỳ tích này, chính là Lục Lục, Vân Dương để Lục Lục cẩn thận phân biệt tư chất của mỗi người, sau đó lựa chọn công pháp trúc cơ phù hợp nhất, sau đó lại dựa trên đặc điểm của mỗi người, truyền thụ đao pháp kiếm pháp thích hợp nhất…
Riêng chuyện này đã có thể giúp đám nhỏ làm ít công to, chớ nói chi trong quá trình truyền thụ, Lục Lục còn bí mật phóng thích tinh thần lực, giúp đám nhỏ ghi nhớ, càng có năng lực suy một ra ba, nghe một lại hiểu mười.
Nhưng điểm này liên quan tới bí mật lớn nhất của Vân Dương hắn, không thể nói ra cho Đổng Tề Thiên.
- Kỳ thực ngươi có thể sử dụng ngọc giản ghi lại, sau đó trực tiếp để ngọc giản truyền vào trong thức hải đám nhỏ, như vậy chẳng phải càng đỡ tốn công hơn sao?
Đổng Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213128/chuong-1012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.