Chương trước
Chương sau
Mà sơ tổ của Cực Thiên môn sau đó nghĩ lại việc này, ngoài cảm thán thế sựu khó lường, cũng cực kỳ khắc cốt minh tâm đối với khoảng thời gian đó, khi thu nhận đệ tử truyền pháp cố ý bày ra khốn cảnh cùng loại khảo nghiệm tâm tính đệ tử. Nhưng thủ pháp này cực kỳ hung hiểm, phải là người thiên phú cực cao tâm tính tuyệt hảo đặc biệt là nghị lực hơn người, bằng không khó lòng ứng phó, động một chút là tâm cảnh sụp đổ hoặc phát điên phát dại. Cực Thiên môn truyền thừa mấy đời, bao nhiêu đệ tử tư chất tuyệt hảo được sư trưởng hy vọng đều gặp chuyện tại cửa ải này, tiền đồ tu luyện nửa đường chết yểu!
Các đời trưởng bối Cực Thiên môn sau nhiều năm tích luỹ kinh nghiệm rốt cuộc cũng hoàn thiện được pháp môn ma luyện này, lấy ý Cực Thiên thật ra phần nhiều là khuyên bảo trời cũng có cực hạn chứ đừng nói là người.
Thân là người chủ trì thi thuật, Đổng Tề Thiên vừa muốn giám sát ngăn chặn ngoại giới quấy nhiễu vừa phải chú ý từng giây từng phút không cho tiêu hao quá độ, cũng không thể thật sự luyện hỏng kinh mạch thân thể, phải nhắm chắc thời điểm người ma luyện đạt tới thời khắc cực hạn biên giới sống còn để ra tay cứu viện.
Đây chẳng những khảo nghiệm năng lực, còn khảo nghiệm kinh nghiệm lịch duyệt nhãn lực, chỉ cần sớm hơn thời cơ một chút, người ma luyện chưa đạt tới cực hạn, lần tu hành này sẽ thành ra thiếu thốn. Nhưng nếu chậm hơn thời cơ, vậy người ma luyện vượt qua cực hạn, nhẹ thì kinh mạch hao tổn nghiêm trọng, nặng thì một mạng đi đời, chỉ có nắm chắc không hơn không kém chút nào mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất, đâu thể nào tuỳ tiện cho được?
Tất cả những người tham dự ma luyện rèn luyện mặc dù vất vả vạn phần nhưng tối thiểu khi luyện ngất còn được nghỉ ngơi một hồi, nhưng Đổng Tề Thiên lại thật sự là mắt cũng không dám nháy lấy một cái, có thể nói là mệt mỏi nhất.
Trước kia sau khi hoàn thiện xong Cực Thiên Chi Pháp tối đa chỉ là một sư phụ đồng thời theo dõi hai ba đệ tử, giờ thì hay rồi, một mình ta nhìn chín tên...
Đổng Tề Thiên cũng có cảm giác phát điên.
Cho nên biết rõ đám người có rất nhiều lời muốn nói nhưng Đổng Tề Thiên lại chỉ thấy mình không ngủ không khéo chết chắc...
Đương nhiên phần nhiều là mệt mỏi về tâm lý, trước đó luôn cực kỳ khẩn trương, nhất là khi đến lượt Vân Dương, phải tập trung chú ý tới cực hạn, không dám chậm trễ chút nào, đến lúc kết thúc công việc, sau khi mừng rỡ như điên cảm giác mệt mỏi cũng ập tới như thuỷ triều, bao phủ khắp toàn thân như bài sơn đảo hải!
- Ngày mai mới chính thức bắt đầu?
Nghe được câu này, chín người đều hai mặt nhìn nhau.
Đã bắt người ta luyện thành thế này rồi mà còn chưa bắt đầu?
Chúng ta đã mất tới nửa cái mạng rồi có biết không?
Nếu thế còn là nhẹ nhõm, vậy khó khăn còn đến mức nào?
Cực Thiên môn trong truyền thuyết khoa trương như vậy sao, hay nên nói dưới thanh danh vang dội không có kẻ vô dụng, hay nên nói bản thân ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng!
- Lão đại, đây là Thiết Kình Thương, đây là Bình Tiểu Ý, đây là Quách Noãn Dương.
Lan Nhược Quân giới thiệu người, thay đổi chủ đề, làm dịu bầu không khí căng thẳng trước mắt. Câu nói Đổng Tề Thiên để lại trước khi đi quả thật sát thương quá mức nặng nề.
Vân Dương đưa mắt nhìn theo, thấy một người áo đen mặt đen vóc dáng khôi ngô rắn chắc, như một khối sắt, chính là Thiết Kình Thương. Một người khác sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy gò, như một cơn gió thổi qua cũng có thể quét đi, phân nửa là Bình Tiểu Ý. Hai kẻ người cũng như tên, thật dễ nhận ra.
Nhưng kẻ đứng đó khiến người ta bất giác bỏ qua lại là Quách Noãn Dương?
Lãnh đạo mới Vân Dương cũng phải thấy cái tên cùng con người quả thật không hài hoà.
Nhưng Vân Dương chợt nghĩ tới ngoại hiệu của Quách Noãn Dương “Trường Thiên Thích Khách”, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Nếu là một thích khách nổi danh, đương nhiên cần có thủ đoạn như vậy, bị người ta bỏ qua là nguỵ trang tốt nhất của thích khách.
Hắc Vụ công tử Thạch Bất Giai, Trường Thiên thích khách Quách Noãn Dương. Tam Thu kiếm khách Sử Vô Trần, Độc Tâm đại phu Bình Tiểu Ý. Bạch Nhận Vô Ngân Nhậm Khinh Cuồng, Hoàng Y Sương Kiếm Lan Nhược Quân, Kim Thủ thư sinh Thiết Kình Thương, Cửu Tuyền U Hồn Khổng Lạc Nguyệt!
Thiên Tàn Thập Tú, hiện tại chỉ thiếu hai vị Tử Bào Kim Châm Ngô Mộng Huyễn cùng Tinh Hồn đao khách Lạc Đại Giang chưa tới, tám người khác đều đã tập trung, hội tụ tại Cửu Tôn phủ!
Vân Dương càng nhìn càng dấy lên dục vọng.
Từ Sử Vô Trần trở đi: Tam Thu Kiếm Khách Sử Vô Trần, danh tự phóng khoáng ngông nghênh, hàm nghĩa xa xăm, nhưng ý tiêu điều của tam thu đã bao giờ từng xuất hiện trên người tên này? Trên người hắn phần nhiều là bụi bặm… Ngươi làm sao xứng với tên cùng ngoại hiệu của ngươi?
Ai cũng nói tên có thể sai nhưng ngoại hiệu sẽ không sai, nhưng Sử Vô Trần kể cả tên thật hay ngoại hiệu có vẻ đều sai!
Hoàng Y Sương Kiếm Lan Nhược Quân, áo vàng của ngươi đâu? Mặc áo xanh làm cái quỷ gì?
Hắc Vụ Công Tử Thạch Bất Giai, vị này thân mặc áo đen, ngược lại ngoại hiệu tương đối chính xác nhất trong đám người. Nhưng Kim Thủ Thư Sinh Thiết Kình Thương… Ngươi cao to thô kệch như tên thợ rèn, còn phơi nắng thành đen như than thế kia, xin hỏi cái danh thư sinh của ngươi từ đâu ra? Còn nữa… Kim Thủ… Kim Thủ của ngươi ở đâu?
Còn lại Bạch Nhận vô Ngân Cửu Tuyền U Hồn cùng Độc Tâm Đại Phu…. Ngoại trừ Độc Tâm đại phu còn ra dáng chút, hai tên kia có vẻ cũng hữu danh vô thực, thật không hiểu những ngoại hiệu kia làm sao mà có, chẳng lẽ tặng kèm khi đổi linh thạch cấp thấp?
- Nghe ta nói này, danh hiệu của các ngươi từ đâu ra vậy?
Vân Dương rất ngạc nhiên hỏi.
- Không dám nói là danh hiệu… Đây chẳng qua là mấy thứ chúng ta tự bàn bạc tự phong khi xông xáo giang hồ lúc trước thôi… Hoàn toàn do bản thân tự nghĩ ra, không phải thanh danh gì…
Nhậm Khinh Cuồng càng trực tiếp nói:
- Thật ra cái thứ danh hiệu này chỉ cần thuê mấy người trên giang hồ đổn thôi… Nói chung cũng thành danh hiệu… Cùng lắm chính ta khi xông xáo giang hồ thêm vào một câu: Tại hạ Tam Thu Kiếm Khách Sử Vô Trần. Chỉ cần không xấu hổ đi tuyên truyền vài lần, đương nhiên sẽ lan truyền thôi…
Sử Vô Trần giận giữ:
- Sao ngươi không lấy tên mình ra làm ví dụ?
Nhậm Khinh Cuồng trợn mắt khinh thường:
- Chuyện mờ ám như vậy sao có thể lấy danh hào bản thân ra làm ví dụ? Đương nhiên phải lấy kẻ hữu danh vô thực nhất ra rồi!
Đám người lại cười ha hả.
Vân Dương buồn bã nói:
- Quả thật mở rộng tầm mắt, gia tăng kiến thức…
Lời này là thật, Vân Dương vẫn tưởng chỉ danh hào người trong giang hồ dâng tặng mới là ngoại hiệu, nào ngờ ngoại hiệu đám người này đều do bản thân họ tự bốc phét ra...
Đây không thể gọi là đặt danh hào nữa, mà là bốc phét danh hào!
- Lão đại ngươi mới phi thăng Huyền Hoàng giới không lâu, ở vị diện ban đầu chắc cũng là đại tu giả cao thâm khó lường, nào biết được một người không bối cảnh, không có môn phái Thiên Vận Kỳ… Tự mình muốn có danh hào là chuyện khó khăn gian nan nhường nào...
Nhậm Khinh Cuồng thở dài:
- Chính mình không nghĩ biện pháp… còn muốn tỏ rõ uy phong trên giang hồ thật sự rất khó khăn. Nếu không sớm làm một ngoại hiệu vừa ý bản thân, cứ để kệ thế sự phát triển, vạn nhất bị môn phái đệ tử có ý đồ đặt cho ngươi một danh hiệu gì đó, rất có thể phải chịu sỉ nhục cả đời…
- Còn có chuyện như vậy?
Vân Dương ngạc nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.