Đổng Tề Thiên có phần mất mát.
Năm đó ta cũng là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy… Mới bao lâu không xuất hiện trong cõi trần mà người ta đã chẳng nhắc đến nữa, thế sự vô thường, tạo hoá trêu ngươi...
Thế là bắt đầu chính sự, thề ước, thiên đạo chứng nhận.
Đổng Tề Thiên tâm tình sa sút cất lời thề, theo đó một luồng sấm vang trên trời, lời thề được thiên đạo thừa nhận.
Đến lúc này, Vân Dương rốt cuộc yên lòng.
Thiên đạo đã thừa nhận, như vậy chứng minh cái tên này không phải là giả, chuyện này cũng có thể tin tưởng.
Đã vậy, cũng không có lo lắng gì sau này.
Vân Dương lại nghỉ ngơi một lát, điều chỉnh lại trạng thái bản thân đến tốt nhất rồi mới tiếp tục vào việc.
Lúc đầu đối với hắn mà nói, nếu có thể dùng thổ chi lực, dùng phương thức tiện lợi nhất hoàn thành công việc này, nhưng giờ trọng thương hơi nặng.
Mặc dù hành động đã khôi phục tự nhiên nhưng bất kể huyền khí, thần thức hay thể lực vẫn còn đang ở mức độ suy yếu nhất, cho nên tiến độ của Vân Dương rất chậm chạp.
May mà bên Đổng Tề Thiên kia cũng chẳng nóng nảy, không thúc giục gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Thậm chí trong khi chờ Vân Dương đào vào còn không ngừng nói chuyện phiếm với hắn.
- Tình hình bên ngoài giờ ra sao?
- Vẫn thế!
- Vẫn thế là sao?
- Núi vẫn xanh, nước vẫn lục, giang hồ vẫn là ngươi giết ta ta giết ngươi, người trong giang hồ vẫn phải thân bất do kỷ, ta chẳng phải vừa đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213076/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.