Nói vậy, trong tình huống không có đồ ăn còn có thể chống đỡ ba bốn mươi năm, tu vi người trong cuộc ít nhất cũng là Thánh Giả cao cấp? Thậm chí là Thánh Hoàng. Đương nhiên còn có thể cao hơn.
Có điều Vân Dương lại không hy vọng tu vi của đối phương cao hơn, vì tu vi quá cao ngược lại không phải chuyện tốt, dù sao tu vi càng cao cũng ý nghĩa người cầm tù hắn tu vi càng cao hơn, cứu người xong sẽ thành đối lập với người cầm tù, đối đầu với một cường giả tu vi từ Thánh Hoàng trở lên đâu phải chuyện tốt lành gì?
- Các hạ bị cầm tù bao nhiêu năm như vậy, chắc có tu vi bất phàm, vì sao không trực tiếp đánh tan ngọn núi này, tự thoát khốn?
Vân Dương nói:
- Chẳng lẽ các hạ bị người ta dùng phương thức đặc dị cấm chế rồi?
Giọng nói tang thương kia chỉ cười rồi nói:
- Không tệ không tệ, tiểu hữu, ngươi tiến tới xem thì biết.
Vân Dương nói:
- Các hạ nói đùa rồi, ta chỉ thấy vách đá trước mặt, hoàn toàn không thấy khe hở nào, làm sao đi vào được?
Giọng nói kia ngừng một chút như đang tính toán rồi nói:
- Ngươi tới vách núi trước mặt, dùng huyền khí ngăn trở, cắt vào chừng tám trượng, sau đó lại đào xuống 12 trượng là có thể làm cho sườn núi này tương liên với ngoại giới. Bên trong ngọn núi này có chỗ trống rỗng.
Vân Dương trầm ngâm một chút, cố gắng suy tính độ khả thi của việc này.
Đào vào tám trượng rồi đào xuống 12 trượng, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213074/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.