Chương trước
Chương sau
Nói vậy, trong tình huống không có đồ ăn còn có thể chống đỡ ba bốn mươi năm, tu vi người trong cuộc ít nhất cũng là Thánh Giả cao cấp? Thậm chí là Thánh Hoàng. Đương nhiên còn có thể cao hơn.
Có điều Vân Dương lại không hy vọng tu vi của đối phương cao hơn, vì tu vi quá cao ngược lại không phải chuyện tốt, dù sao tu vi càng cao cũng ý nghĩa người cầm tù hắn tu vi càng cao hơn, cứu người xong sẽ thành đối lập với người cầm tù, đối đầu với một cường giả tu vi từ Thánh Hoàng trở lên đâu phải chuyện tốt lành gì?
- Các hạ bị cầm tù bao nhiêu năm như vậy, chắc có tu vi bất phàm, vì sao không trực tiếp đánh tan ngọn núi này, tự thoát khốn?
Vân Dương nói:
- Chẳng lẽ các hạ bị người ta dùng phương thức đặc dị cấm chế rồi?
Giọng nói tang thương kia chỉ cười rồi nói:
- Không tệ không tệ, tiểu hữu, ngươi tiến tới xem thì biết.
Vân Dương nói:
- Các hạ nói đùa rồi, ta chỉ thấy vách đá trước mặt, hoàn toàn không thấy khe hở nào, làm sao đi vào được?
Giọng nói kia ngừng một chút như đang tính toán rồi nói:
- Ngươi tới vách núi trước mặt, dùng huyền khí ngăn trở, cắt vào chừng tám trượng, sau đó lại đào xuống 12 trượng là có thể làm cho sườn núi này tương liên với ngoại giới. Bên trong ngọn núi này có chỗ trống rỗng.
Vân Dương trầm ngâm một chút, cố gắng suy tính độ khả thi của việc này.
Đào vào tám trượng rồi đào xuống 12 trượng, con số này thật chính xác!
Tên này bị khoá bên trong, sao lại tính chính xác khoảng cách như vậy?
- Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, chỉ dựa vào một câu hậu báo của các hạ có vẻ không đủ để ta xuất thủ.
Vân Dương suy nghĩ rồi nói.
- Vậy ngươi còn muốn thế nào?
Giọng nói kia bất đắc dĩ đáp:
- Giờ ta bị vây trong núi, ngoại trừ sau này bồi thường, thật sự không thể cho ngươi thù lao cụ thể gì được.
- Ta là người thực tế.
Vân Dương nói:
- Ngươi xem, không thì thế này, ta cứu ngươi ra, ngươi làm thủ hạ cho ta?
Giọng nói kia dừng lại một hồi lâu sau đó mới cất lên, rõ ràng đang kiềm chế lửa giận:
- Năm xưa ta không muốn làm thủ hạ cho người khác… nên mới bị cầm tù tại đây…
Vân Dương nghe vậy biết ý, lập tức thay đổi cách nói:
- Hoá ra là vậy, là ta đi quá giới hạn rồi, nhưng ta vẫn kiên trì dự tính ban đầu, có điều thời gian thực hiện có thể thương lượng, chỉ cần ngươi đáp ứng làm hộ pháp cho môn phái ta ba năm, ta sẽ làm theo ý ngươi, cho ngươi sinh linh chi khí, thậm chí cứu ngươi thoát khốn. Thấy sao? Nếu vẫn không muốn, vậy ngươi tự suy nghĩ một chút đi, với giá trị con người của các hạ, cần bao nhiêu vật tư mới đủ bù trừ thời gian ba năm làm hộ pháp cho một môn phái, tính đủ rồi đổi lại cũng được. Ngươi chọn một đi!
Giọng nói kia giận không kiềm được nói:
- Ngươi có biết ta làm hộ pháp cho người khác một ngày giá tiền ra sao không?
Vân Dương nói:
- Càng cao càng tốt, cái này ta thật sự không để ý. Giá trị của ngươi càng cao, ta nhận lợi ích cũng càng lớn… Nhưng đến giờ ta còn chưa gặp được các hạ, tất cả đều chỉ có thể do các hạ tự quyết định thôi.
Giọng nói kia im lặng nửa ngày rồi mới buồn bã nói:
- Tuyệt đối không thể làm thủ hạ cho ngươi ba năm được, về phần đổi thành vật tư… cũng không được. Nhưng nếu ngươi cứu ta thoát khốn, trả tự do cho ta, ta có thể hứa giúp ngươi làm ba chuyện, giết ba người, còn giúp tu vi ngươi tăng cao một cấp, cho ngươi tất cả vật tư đủ để ngươi tu luyện tới Thánh Hoàng, ngươi thấy sao?
Vân Dương nói:
- Không thể nào, chúng ta tính toán chi tiết như vậy còn ý nghĩa gì, khác nào mụ bán cơm bán cá ngoài chợ? Chúng ta là tu giả cấp cao, việc gì phải vậy?
Giọng nói kia đầy khinh thường:
- Tu giả cấp cao? Ha ha...
Vân Dương nói:
- Thì sao? Chẳng lẽ các hạ không phải tu giả cấp cao?
Giọng nói kia đáp:
- Lão phu đương nhiên được tính là tu giả cấp cao, nhưng ngươi…
Vân Dương cả giận nói:
- Ngươi có ý tứ gì? Tu vi cao hơn chẳng phải vẫn phải nhờ ta cứu? Lại dám coi thường ta? Có tin ta lập tức phủi mông bỏ đi không?
Giọng nói kia đáp:
- Lão phu không có ý này!
Lại lập tức cảm thấy càng nói về đề tài này càng khó, ngừng một chút rồi nói:
- Chúng ta bàn lại chuyện thù lao ngươi xuất thủ đi. Vừa rồi tiểu hữu nói có lý, tu giả cấp cao chúng ta cứ cò kè mặc cả như vậy thật mất thân phận.
Vân Dương hừ một tiếng, trong lòng biết tên này phải làm mềm rồi.
Vậy mà chủ động nói “tu giả cấp cao chúng ta” rõ ràng có ý trấn an mình.
Vân Dương hầm hừ nói:
- Ta ghét nhất chuyện làm việc lề mề chậm chạp, tính toán chi li. Các hạ đã là tiền bối giang hồ sao lại lề mề như vậy, thật khiến ta chẳng thoải mái.
Giọng nói kia bèn đáp:
- Vậy ngươi nói thêm điều kiện khác đi, lão phu tính toán một chút!
Vân Dương nói:
- Ta cho các hạ ba lựa chọn, đủ cho ngài tính.
- Mời nói.
- Lựa chọn thứ nhất, làm hộ pháp cho môn phái ta ba năm.
- Cái này tuyệt đối không thể, nếu có thể lão phu vừa rồi đã đáp ứng!
Giọng nói quả quyết cự tuyệt.
- Lựa chọn thứ hai là trả vật tư có thể triệt tiêu ba năm hộ pháp cho môn phái ta.
- Cái này cũng không thể!
Vân Dương cả giận nói:
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ngươi còn muốn thế nào?
Giọng nói cũng bất đắc dĩ, ngươi biết lão tử là ai không? Ngươi biết ta là chính hay tà hay ma đầu? Thế mà ngươi còn bảo ta làm hộ pháp cho ngươi? Tên này chẳng lẽ không sợ tự rước lấy hoạ?
Lão phu cũng không phải người ăn nói bừa bãi, không muốn gạt đi lương tâm làm việc, nếu không phải trạng thái trước mắt của lão phu còn kém xa thời kỳ toàn thịnh, chỉ cần nhận lựa chọn thứ hai của ngươi, sau đó đưa vật tư nhất định. Bằng tu vi kiến thức nông cạn của ngươi có thể tính toán thiếu đủ thế nào ư? Thiên đạo làm chứng cũng chẳng tìm được sai lầm nào của lão phu!
Lão đây kiến thức uyên bác, tâm cũng theo chính, nhưng hắn thật sự không ngờ, Vân Dương hiện tại thật sự không sợ tự rước lấy hoạ. Bất kể tên này là ai,chỉ cần đáp ứng làm hộ pháp cho Cửu Tôn phủ, cho dù là yêu vương, Vân Dương cũng dám dùng, còn thản nhiên sử dụng là khác.
Giọng nói kia cảm thấy uỷ khuất, trầm giọng đáp:
- Ngươi có thể dựa theo điều kiện ta vừa nói, cho dù thêm một chút cũng được.
Vân Dương nói:
- Nếu không các hạ nói thẳng thân phận đi… Làm cho ta ba việc, giết ba người, sau đó tăng tu vi cho ta một cấp, cho ta vật tư để thăng đến Thánh Hoàng, điều kiện như vậy quá tệ…
Giọng nói kia nói:
- Sai rồi, điều kiện như vậy đã là trời cao ưu ái rồi. Tiểu bằng hữu, tại Huyền Hoàng giới không nhiều người làm được như vậy đâu. Ngươi tốt nhất suy nghĩ chút đi.
Vân Dương nói:
- Tốt, sau khi nghĩ kỹ lại, ta thuận theo ý ngươi một chút, thêm vào lựa chọn thứ ba nhé.
Giọng nói kia thở dài:
- Được.
Vân Dương nói:
- Vậy ngươi… Làm cho ta 100 việc, giết 100 người, giúp tu vi ta tăng 10 cấp, lại cho ta vật tư tu luyện tới Thánh Tôn, cứ thế đi!
- Hụ khụ khụ khụ...
Một tràng ho khan kịch liệt vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.