Chương trước
Chương sau
- Không sao, không sao, vị này chính là Vân Dương, Vân huynh đệ?
Phó minh chủ cười ha hả nói:
- Bản toạ Lãng Phiên Thiên, người giang hồ xưng Phiên Thiên Chưởng, tự thẹn là phó minh chủ Thiên Hạ Thương Minh. Hai vị này là hộ pháp trưởng lão trung kiên của Thiên Hạ Thương Minh. Vị này là Bất Lão Thần Tiên Tiêu Ngọc Thụ. Vị này chính là Thiết Diện Sinh Tử Phán Cố Cửu Tiêu. Vân huynh đệ, Sử huynh đệ, ba người bản toạ xin chào.
Vị trí phó minh chủ Thiên Hạ Thương Minh là quyền cao chức trọng cỡ nào, hiện giờ đối mặt với hai vô danh tiểu tốt Vân Dương cùng Sử Vô Trần vẫn không hề mất đi phong thái lễ nghĩa, có thể thấy phong thái cực kỳ độ lượng cao thượng.
Chỉ riêng điểm này đã ngoài dự liệu của Vân Dương.
Vân Dương suy nghĩ trong lòng: Quả nhiên người càng quyền cao chức trọng càng không dễ biểu lộ quyền thế. Những kẻ ra vẻ ông đây đệ nhất thiên hạ căn bản khó lòng trèo lên vị trí cao, những kẻ thượng vị ngu ngốc trong tiểu thuyết quả nhiên đều là bịa đặt, không đáng nhắc tới, càng không đáng một tiếng cười.
Vân Dương vội vàng nói:
- Phó minh chủ đích thân tới đây khiến huynh đệ chúng ta được ưu ái tới kinh sợ. Chúng ta kính ngưỡng đại danh phó minh chủ cùng hai vị lão tiền bối đã lâu, hôm nay được gặp thật sự là hân hạnh ba đời.
- Ha ha ha...
Lãng Phiên Thiên cười phóng khoáng, sải bước tới rồi nói:
- Chúng ta vào phòng nói chuyện. Quá Hải, ngươi cũng đi theo ta.
...
- Nói vậy, là thật?
Trong mật thất, Lãng Phiên Thiên nhìn Phong Quá Hải trước mặt.
- Chí ít theo thuộc hạ thấy, việc này chuẩn tới sáu bảy phần.
Phong Quá Hải cẩn thận nói:
- Thoải mái ở lại trong Thiên Hạ Thương Minh chúng ta, còn dám lấy tính mạng ra đùa bỡn chúng ta… Trong thiên hạ này, người như vậy hẳn không nhiều.
Lãng Phiên Thiên chậm rãi gật đầu:
- Không tệ. Nếu là giả vậy cái mạng cũng chẳng còn… Vả lại Tử Cực Thiên Tinh kia cũng chẳng phải giả, có thể làm bằng chứng!
Hắn vươn người đứng dậy nói:
- Ngày mai ra khỏi thành tìm một nơi yên tĩnh xem Linh Chi Mộ Địa kia là thật hay giả, phải kiểm tra rõ xem có vấn đề gì không. Đến lúc đó, Ngọc Thụ, ngươi phụ trách dò xét thần thức, Cửu Tiêu, ngươi tra xét linh hồn, cố gắng hết sức là được, không cần quá miễn cưỡng. Nếu cảm thấy không đúng thì ưu tiên bảo vệ an toàn bản thân, tuyệt đối không được vọng động. Nếu việc này là thật, người đứng sau Linh Chi Mộ Địa kia tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
- Vâng, thuộc hạ hiểu.
...
Vân Dương lúc này đang chờ đợi ở phòng khách, chỉ thấy ánh kim lấp loé, Lãng Phiên Thiên cùng Tiêu Ngọc Thụ, Cố Cửu Tiêu đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
Ba người mở tròn hai mắt, cùng nhau quan sát Vân Dương.
Vân Dương chỉ cảm thấy ba luồng lực lượng cực kỳ khổng lồ phủ kín bản thân, cơ thể không thể nhúc nhích chút nào, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Lãng Phiên Thiên vươn tay bắt lấy cổ tay Vân Dương mỉm cười nói:
- Vân huynh đệ, để ta xem thể chất ngươi một chút. Đừng để ý, bản toạ đang rất tò mò về cái gọi là Không Linh Chi Thể, đang nóng lòng không đợi được đây.
Vân Dương cười ha hả nói:
- Cũng nên vậy, phó minh chủ không cần khách khí.
Hắn nói khoác bản thân là Không Linh Chi Thể, người ta đương nhiên phải kiểm tra lại, chuyện này vốn không có gì đáng trách. Trên thực tế, để nhịn được đến giờ cho Lãng Phiên Thiên tự tay chứng thực, Phong Quá Hải cũng phải kiềm nén không ít.
Bóng người lắc lư, tay hai người Tiêu Ngọc thụ cùng Cố Cửu Tiêu cũng đồng thời đưa tới.
Ba luồng huyền khí dâng trào phân riêng đường của mình, lần lượt lượn vòng trong kinh mạch Vân Dương.
Huyền khí đi được nửa đường, ba người đồng thời biến sắc, hai mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng cực độ trong mắt đối phương!
- Cái này... Chỉ sợ thật sự là Không Linh Chi Thể... Khác hẳn thể chất người bình thường...
Lãng Phiên Thiên thần sắc nôn nóng không đợi được, trong lòng ngứa ran, ánh mắt loé lên tia sáng kỳ dị nói:
- Tôn Giả cấp ba đỉnh phong, chỉ luận tu vi đơn thuần thì cũng bình thường. Cho dù tuổi tác hắn còn trẻ nhưng so với môn hạ đệ tử thế gia tại Huyền Hoàng giới cũng chỉ là… khoảng trung hạ, nhưng nếu thật sự chỉ vừa phi thăng, tu vi này đều luyện tại hạ giới… Như vậy cực kỳ đáng quý.
Tiêu Ngọc Thụ gật đầu nói:
- Không tệ không tệ, tu vi mặc dù chỉ là Tôn Giả cấp ba đỉnh phong nhưng độ rộng độ dẻo dai của kinh mạch sánh ngang tới Thánh Giả cấp bốn đỉnh phong… Đan điền sung mãn không chút thiếu sót, trước nay chưa từng thấy… Điểm này, so với thể phách tu giả Huyền Hoàng cũng đứng hàng đầu, tổng hợp lại tuyệt đối không chỉ như vậy.
Cố Cửu Tiêu dù mặt lạnh nhưng giọng nói bất giác sốt sắng thêm vài phần:
- Thậm chí thể nội kẻ này căn bản không chút tạp chất, đều là tiên thiên chi khí… Còn có năng lực bài xích linh khí ngoại lai, phân biệt rõ ràng với huyền khí chúng ta đưa vào, quả thật rất tuyệt… Nếu nói đây là Không Linh Chi Thể, vậy danh xứng với thực.
Lãng Phiên Thiên trầm ngâm nửa ngày rồi buồn bã nói:
- Còn không chỉ vậy, kẻ này từng nói tu vi của hắn đa số bắt nguồn từ Tử Cực Thiên Tinh phụ trợ, thế nhưng bất luận thiên tài địa bảo gì, thần vật ra sao, thân thể người sử dụng luôn có cực hạn sử dụng. Cho dù kỳ trân tuyệt thế như Tử Cực Thiên Tinh cũng không ngoại lệ. Thế nhưng thân thể, kinh mạch, khí huyết, tất cả đều không hề có tai hoạ ngầm gì. Điều này chứng minh thân thể hắn cực kỳ đặc biệt, cái gọi là Không Linh Chi Thể quả thật không phải giả!
Ba người lập tức cùng đứng dậy, ánh mắt cực kỳ nôn nóng.
Không Linh Chi Thể!
Không ngờ thật sự có Không Linh Chi Thể!
Thể chất trong truyền thuyết chưa từng lưu truyền này, cho dù tại Huyền Hoàng giới cũng là thể chất siêu phàm trăm vạn năm khó gặp!
Có thể nói là thể chất cực phẩm trong cực phẩm, độc nhất vô nhị!
Chỉ riêng điểm này, cho dù tin tức Linh Chi Mộ Địa của Vân Dương không phải là thật cũng không thể tuỳ tiện ra tay giết chết được, vì hắn quả thật rất có tiềm lực để bồi dưỡng!
Giờ khắc này ba người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sắc mặt đều sinh ra vẻ phòng bị lẫn nhau, chì là sau đó lập tức không hẹn mà cùng cười xấu hổ, trong lòng thoải mái, khúc mắc không còn.
Dù sao mọi người ai cũng hiểu, mục tiêu đáng giá bồi dưỡng như vậy ai cũng muốn có, không cần vì vậy mà đánh mất hoà khí!
- Vân Dương này cho dù nói láo ta cũng muốn bảo vệ tính mạng hắn, thu hắn làm đệ tử, bái nhập môn hạ của ta. Kẻ này đủ nhận y bát của ta.
Lãng Phiên Thiên trong lòng suy nghĩ.
- Bất luận chuyện tiếp theo ra sao ta cũng muốn thu nhận đệ tử quan môn, dốc hết bản lãnh truyền thụ, tuyệt đối không tàng tư.
Tiêu Ngọc Thụ thầm nghĩ.
Cố Cửu Tiêu nhíu mày, đột nhiên mở miệng hỏi thẳng:
- Vân Dương, ngươi có đồng ý bái ta làm thầy không?
Hai người khác mới chỉ thầm nghĩ thầm tưởng tượng, chưa biến thành hành động, vị này lại cực kỳ thẳng thắn, trực tiếp hỏi luôn.
Vân Dương còn chưa trả lời, Lăng Phiên Thiên cùng Tiêu Ngọc Thụ đã cùng quát lớn.
- Cố Cửu Tiêu, ngươi có ý tứ gì!?
Tiêu Ngọc Thụ sắc mặt sắc bén, dáng vẻ giương cung bạt kiếm như lúc nào cũng có thể rút đao khiêu chiến.
- Cố Cửu Tiêu! Làm chính sự trước đã!
Lãng Phiên Thiên rõ ràng là lấy thế đè người:
- Ngươi đừng có lấy quyền thế làm việc riêng, không phân rõ phải trái!
Cố Cửu Tiêu liếc mắt hừ một tiếng, cứng rắn đáp:
- Chỉ cần hai ngươi không đoạt với ta, làm chính sự trước cũng được!
Lăng Phiên Thiên hừ một tiếng:
- Ngươi còn biết để ý đại cục hay không? Trước hết lo chính sự đã, có hiểu không, những thứ khác sau đó hãy nói, đoạt với cướp cái gì!
Tiêu Ngọc Thụ:
- Ha ha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.