Chương trước
Chương sau
Giờ phút này, tiểu mập mạp thành công thoát khỏi kẻ theo dõi, đã sớm chuyển thành bộ dáng khác, tới một bang phái.
Thần Kiến.
Tên như ý nghĩa, bang phái này nói thẳng ra là tổ chức dựng phòng lợp nhà, có điều “bang phái “Thần Kiến” này là môn phái kỳ dị chuyên xây dựng phòng ốc động phủ cho người tu luyện.
- Có một vụ làm ăn lớn trên núi ngoại thành, chẳng hay quý phái có hứng thú không?
- Làm ăn lớn cỡ nào?
- Khoảng chừng… ừm, khoảng 200 triệu linh ngọc.
- Hạ phẩm?
- Hỏi thừa? Chẳng lẽ lại dùng linh ngọc thượng phẩm tính tiền?
- Ừm…”
- Nói thẳng đi, một câu làm hay không? Không làm ta tìm người khác.
- Làm!
- Vậy dứt khoát hơn đi! Ta đưa trước cho ngươi 2 triệu linh ngọc làm tiền đặt cọc, chỉ cần làm xong việc của ta. Ngày xong việc, không kéo dài thì không thiếu nợ, tính tiền rõ ràng.
- Được.
- Viết khế ước đi, việc xây dựng tất cả kiến trúc do các ngươi làm. Ta chỉ phụ trách quy hoạch và bỏ tiền!
- Vậy càng tốt!
- Ban đầu tính trước 1000 nhân công, không đủ tính sau.
- Hả… Nhiều như vậy?
- Môn phái đấy! Môn phái đấy nhé, hiểu không?
- A a a… hiểu!
- Mau chuẩn bị đi, sáng sớm mai lập tức khởi công, phải hoàn thành công trình trong thời gian ngắn nhất. Bên ta không tiếc linh ngọc, ưu tiên chất lượng tiến độ, thứ đến mới là số lượng!
- Được! Sẽ như giao kèo!
...
Đến đầu ngày thú ba, trạng thái vận công thâm tầng chữa thương của Sử Vô Trần cũng kết thúc, tĩnh tâm cảm thụ thân thể đã hoàn toàn khôi phục, cảm giác toàn thịnh đã lâu không gặp dâng lên khiến hắn hưng phấn tới mức muốn ngửa đầu lên trời hét vang một tiếng, lại đột nhiên thấy phương xa tràn ngập khói bụi, một đại đội nhân mã đang tiến lại.
Sử Vô Trần lúc này đã hoàn toàn hồi phục, thần thức còn cường đại hơn Vân Dương nhiều, tra xét theo hướng đó, phát hiện người tới là một đội xây dựng.
Giọng nói của Tiền Đa Đa truyền tới:
- Chính là chỗ này, đợi một lát.
Vân Dương cũng nghe thấy động tĩnh, tiến tới.
- Lão đại!
- Ừm, mọi việc thuận lợi chứ?
- Thuận lợi thuận lợi, cực kỳ thuận lợi.
- Vậy là tốt rồi, đây là sơ đồ phác thảo của ta, ngươi cầm xem một chút, xây dựng đại điện phải dựa theo bố trí này, còn những chi tiết nhỏ hơn để người khác hoàn thiện. Ngươi hiểu chứ?
- Hiểu rồi hiểu rồ, nhất định sẽ làm tốt!
- Tốt, việc này vẫn phiền đại tổng quản giám sát. Nơi này giao hết cho ngươi.
- ... Ngươi thì sao?
Tiểu mập mạp bỗng dưng nắm quyền to, đầu óc không khỏi choáng váng, nửa ngày mới khôi phục tinh thần hỏi lại.
- Bản tôn cùng Kiếm Tôn ra ngoài làm việc.
Vân Dương nhe răng cười:
- Kiếm Tôn?
Tiểu mập mạp lập tức trợn tròn hai mắt.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy ngài đã tìm được một vị Kiếm Tôn?
Rốt cuộc là Kiếm Tôn hay là Tiện Tôn, đây cũng là một vấn đề!
- Chính là ta, Kiếm Tôn của Cửu Tôn phủ!
Sử Vô Trần chậm rãi đi tới, thân thể ưỡn thẳng như thanh kiếm sắc đâm thẳng tới trời, hai mắt lấp loáng thần quang chiếu tới đôi mắt tiểu mập mạp, tiểu mập mạp lập tức chột dạ, chỉ muốn co cẳng chạy trốn, cố gắng chống cự, trịnh trọng nói:
- Hân hạnh gặp mặt! Tại hạ Tiền Đa Đa, là tổng quản Cửu Tôn phủ, ra mắt tôn vị bản phủ.
Sử Vô Trần suýt nữa bật cười: Một tổng quản chỉ quản mỗi bản thân mà còn trịnh trọng như vậy, nhưng vẫn gật đầu:
- Chào đại tổng quản.
- Xin chào xin chào.
Tiểu mập mạp lắp ba lắp bắp.
Vì… ánh mắt người này quá ác liệt, dường như còn hơn nhiều tu giả cấp cao mà mình từng gặp!
- Vậy sau này làm phiền đại tổng quản ngươi.
...
Không đến hai ngày sau, Tiền Đa Đa coi như hoàn toàn hiểu rõ ý tứ câu nói “sau này làm phiền đại tổng quản ngươi”.
Lão đại của mình Vân Tôn cùng vị Kiếm Tôn vừa tới này lập tức như bốc hơi biến mất khỏi nhân gian. Cả ngọn núi to như vậy chỉ lưu lại vị đại tổng quản mình toàn quyền phụ trách.
Chuyện ăn uống ngủ nghỉ của hơn một ngàn người, tài liệu xây dựng thi công trong công trường, tiêu phí, hình dáng chế tạo, trông giữ cửa ải, xét duyệt, vân vân...
Tất cả những việc vụn vặt to to nhỏ nhỏ đều đặt lên vai mình.
Tiểu mập mạp loay hoay suốt ngày suốt đêm, năm ngày liền gần như không ngủ.
Nếu không nhờ tu vi lên tới Tôn Giả, chưa chắc tiểu mập mạp đã ứng phó nổi, coi như ý thức được công việc nặng nề ra sao.
- Chức vụ đại tổng quản này cũng chẳng dễ làm…
Nhưng chẳng dễ làm cũng phải làm, giờ vẫn chưa tới bước chiêu binh mãi mã, cần xây dựng xong cơ sở đã. Tiểu mập mạp cũng hiểu rõ chuyện này, chỉ có thể cắn răng chịu khổ, cố gắng làm việc.
Nhìn những thứ dư thừa trên núi bị quét dọn sạch sẽ.
Nhìn những đường mương rãnh được đào, nhìn vô số vật liệu vận chuyển lên núi, nhìn nền móng từ từ xây dựng, nhìn...
Tất cả đều như từ không sinh có, từ từ hình thành dưới sự cố gắng của bản thân hắn.
Tiểu mập mạp sau khi khổ cực mệt nhọc lại bỗng có cảm giác tự hào dần dần nảy sinh!
Tất cả… đều là của chúng ta!
Đây chính là nhà của chúng ta!
Là căn cơ sau này!
Giờ có thể nói không hề khoa trương: Bất cứ ai có ý đồ với cơ nghiệp nơi này, tiểu mập mạp sẽ là kẻ đầu tiên xung phong liều mạng với đối phương!
Một tháng ròng trôi qua, Vân Dương cùng Sử Vô Trần không ngờ vẫn chưa về, cũng không truyền lại chút tin tức nào!
Mà trong một tháng này, toàn bộ khu vực Đông Hoài lại có vẻ gió nổi mây phun, chấn động giới giang hồ Huyền Hoàng!
Rất nhiều khách giang hồ được biết tại khu vực Đông Hoài xuất hiện hai tên tội phạm!
Tác phong làm việc của hai tội phạm này hoàn toàn khác với giặc cướp trong quá khứ!
Giặc cướp trong quá khứ cho dù có vô pháp vô thiên ra sao cũng phải tự kiềm chế đôi chút. Ví dụ gặp phải vật tư của gia tộc tương đối lớn hay của các đại môn phái, bọn họ không dám động vào.
Đối tượng cướp bóc thường đều là võ giả một thân một mình hoặc thế lực tương đối yếu.
Về phần vật tư của những môn phái có Thiên Vận Kỳ càng không dám động chạm, thi thoảng còn phải hộ tống giúp, tặng lễ ngược lại, chỉ sợ mình đắc tội gì thế lực cai quản khu vực, sau này bị tính sổ.
Mà hai tên giặc cướp mới xuất hiện lại gan to bằng trời, địa điểm gây án chủ yếu của bọn họ thường là dưới núi Yến Tử, ngay ngã ba đường, cướp đoạt trắng trợn chẳng chút kiêng dè!
Hễ đi qua nơi đó bất kể đối tượng là bang phái, gia tộc hay môn phái… Thậm chí là đệ tử môn phái có Thiên Vận Kỳ… Tất cả không buông tha một ai!
Về phần những võ giả đơn độc hay kết nhóm nhỏ lẻ, cứ đi ngang qua là bị cướp, không có ngoại lệ!
Nói chung ngoại trừ không cướp của bình dân bách tính, chỉ cần là tu giả và đi qua chỗ này đều gặp độc thủ, hoàn toàn không cố kỵ điều gì.
- Hai người này, xem bộ dáng cùng hung cực ác của chúng, e rằng có là người của Đông Cực Thiên Cung đi qua đây bọn hắn cũng dám nhảy ra cướp, quả nhiên gan to bằng trời!
- Chứ sao, không biết hai tên điên này chui đâu ra, làm việc lại quyết liệt cực đoan như vậy!
- Bọn chúng không phách lối được bao lâu đâu, nghe nói mấy gia tộc đã bắt đầu tổ chức vây quét rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.