Kế Linh Tê bối rối không thôi, vốn đã kinh hoảng, nay lại nhìn đám người này thấy Vân Dương
xuống lâu không lên, chắc là dữ nhiều lành ít, thế mà bắt đầu cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Đám người dứt khoát không đi, đứng bên hồ nhìn Kế Linh Tê xuống dưới tìm, một lần lại một lần, mỗi lần nàng lên liền giả mù sa mưa tới an ui vài câu, nhìn từ mặt ngoài không có điểm sơ sót, chít ít không cho Kế Linh Tê cái cớ giận chó đánh mèo.
Nhưng cái vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác, lại hiện rõ rành rành.
Một lần hai lần, Kế Linh Tê đã sớm tức giận, càng ngày càng bạo, đột nhiên bạo phát.
Tới hỏi thăm ta là cảm thấy an ổn? Ta muốn giết các ngươi, còn cần lý do sao?
Cần sao?!
Không cần sao?
Đúng là không cần!
- Dù Vân Tôn có thân tử đạo tiêu, cũng không đến lượt đám cặn bã các ngươi đến cười trên nỗi đau của người khác! Chết cả cho ta a a a…
Kế Linh Tê nổi bão, lập tức động sát!
Vừa ra tay lập tức đập bốn tên thành huyết vụ, mà không làm thì thôi, đã làm thì không có chuyện ngừng, lập tức triển khai truy sát đối với bảy người còn lại!
Vốn đã phiền muộn, bi phẫn không chỗ phát tiết, vừa hay lại có mấy tên khốn kiếp ở bên châm ngòi thổi gió, cười trên nỗi đau của nàng, nào còn nhớ cái gọi là khí độ phong phạm!
Ai cho các ngươi ăn gan hùm mật gấu, dám đứng trước mặt ta mà trào phúng Vân Tôn?
Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213002/chuong-886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.