Vân Dương cười nhạt:
- Rõ ràng, đây là một ván cờ!
Niên tiên sinh hoang mang nói:
- Ván cờ? Rõ ràng!
- Không sai, đây chính là một ván cờ mà ta bố trí tỉ mỉ, một ván cờ nhắm vào trung tâm trọng yếu của Tứ Quý Lâu.
Vân Dương nhẹ giọng nói:
- Một nội dung quan trọng tạo thành hành động này, chính là toàn bộ Tứ Quý Lâu chết hết, điểm này do ngươi phối hợp hoàn thành, đúng là nhân tài hiếm có.
Niên tiên sinh cười một tiếng thê lương, tự giễu nói:
- Ta vẫn luôn phối hợp tốt.
Nói xong không tự chủ được mà thở dài một hơi.
- Thử nghĩ một chút, bằng lực lượng của các ngươi, nếu như một lòng muốn chạy trốn, tận lực ẩn nấp, thực sự quá dễ dàng. Thiên hạ này rộng lớn, ta muốn tìm tới từng người trong các ngươi, có khác gì mò kim đáy biển, thậm chí dù tiêu diệt toàn bộ các ngươi, chỉ sợ ta y nguyên vẫn luôn hoài nghi, có phải vẫn còn cá lọt lưới hay không, nhưng vì ngươi động thủ, tuyệt đối không còn cá lọt lưới.
- Một điểm mấu chốt khác thúc đẩy ván cờ này, chính là Thần Cốt của bốn người Kiếm Tuyết Sương Băng.
- Ta đoán chừng vào một lúc nào đó, ngươi sẽ dùng hết thủ đoạn nhằm thu hồi Thần Cốt. Thực tế ta cũng một mực chờ đợi cơ hội này, mà hành động thu hồi chôn vùi thi cốt của ngươi, chính là sự phối hợp tốt nhất đối với ta.
- Vì thế, đây là một ván cờ, ván cờ do ngươi cung cấp điều kiện tốt nhất.
Vân Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212988/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.