Chương trước
Chương sau
Một kiếm chính giữa tim!
Sau một kiếm đắc thủ, người kia vẫn không thể tin được: Nữ tử này… có tu vi cao hơn hắn không chỉ một bậc, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại hoàn toàn không có, hoàn toàn không phản kháng, đã bị hắn dùng kiếm đâm thẳng vào tim…
Ý nghĩ này dừng lại tại đây, không còn tiếp tục nghĩ nữa, bởi trong chớp mắt trường kiếm tiếp xúc da thịt, hồng quang đã đúng hạn mà lên.
Lực phản chấn khổng lồ, đột nhiên phản công mà ra!
Sau đó thanh kiếm kia hóa thành bột mịn, hồng quang bao trùm tới, đối phương giật nảy cả mình, vội vàng thu tay lại, muốn nhanh chóng né tránh, chỉ tiếc hồng quang kia quá nhanh, chí ít nhanh hơn tưởng tượng của hắn vô số lần…
Một cỗ đại lực tiếp xúc thân mật với tay phải, cánh tay như hổ sư của hắn lập tức biến mất.
Đúng vậy, biến mất, thậm chí còn không kịp cảm giác đau đớn, một chớp mắt liền diệt một tay, hồng quang kia mới chỉ tới mà thôi, đã lập tức lại tiếp xúc thân mật với thân thể!
Sau đó người kia cứ vậy mà bay ra ngoài, rốt cục kịp phản ứng, lớn tiếng gào thét nhắc nhở:
- Nữ tử này có gì đó quái lại, có phản phệ… phản chấn…
Mấy chữ cuối còn chưa nói xong, thân thể đã bị hồng quang đánh bay ra ngoài ngàn trượng, phá thành từng mảnh nhỏ, chết cực kỳ thê thảm.
Đối mặt với dị trạng như thế, mấy người còn lại không khỏi rùng mình đổ mồ hôi.
Đến cùng là có chuyện gì, hai huynh đệ sống chung với bọn hắn cả ngàn năm nay, đột nhiên bay ra ngoài, sau đó giải thể, toái thi mà chết…
Chưa từng thấy qua chuyện quái dị như vậy!
Một người chém lên cổ người ta, bị đánh chết.
Một người đâm kiếm vào tim người ta, cũng bị đánh chết!
Vấn đề này, nhìn thế nào cũng đều thấy quá mức huyền ảo!
Càng thêm, rung động!
Chiến cuộc này, dùng bút mực miêu tả thì thực rất rườm rà, nhưng quá trình thực tế lại chỉ diễn ra trong chớp mắt, trong chớp mắt đã phát sinh, đã bay, đã tan biến, toàn bộ hoàn tất trong nháy mắt!
Đối phương cũng đã rút khỏi sương mù.
Trong chớp mắt, nồng vụ ba động hóa thành một mảnh yên tĩnh.
Vân Dương thu lại Thiên Ý Chi Đao, không chút bất ngờ, có thể nhìn thấy một tơ máu đang chậm rãi chảy trên thân đao.
Chỉ trong nháy mắt, thân đao lần nữa lại sáng như tuyết, trơn bóng không nhuốm bụi trần, tựa như một làn thu thủy trong sương mù dày đặc, chiếu lấp lánh, chói lọi.
Chẳng biết từ lúc nào, Kế Linh Tê đã đi tới bên cạnh hắn, nhìn đao trong tay hắn, lẩm bẩm nói:
- Trong truyền thuyết, một số bảo đao có dị năng có thể hấp thu nồng vụ, không biết có phải là thật hay không, thanh đao này của ngươi có thể làm vậy hay không!
Nhìn thân đao hoàn mỹ trong sương mù dày đặc, Vân Dương thản nhiên nói:
- Cây đao này của ta tự nhiên có huyền năng đó, có điều… sương mù này là do trận thế diễn sinh ra, cho dù đao có thể hút sương mù, nhưng sương mù này lại liên tục không ngừng sinh ra, cho nên muốn thu lại, hiệu quả cực kỳ nhỏ bé, không có tác dụng lớn.
- Nhưng, trong sương mù, cây đao này lại có diệu dụng khác.
Vân Dương nhẹ nhàng cười cười.
- Đợi công kích này xuất hiện tám ngươi a?
Kế Linh Tê trần đầy phấn khởi hỏi:
- Ngươi xử lý được mấy tên?
Vân Dương vội ho một tiếng, cẩn thận nhớ lại:
- Có vẻ như, có hai tên bị thương… có điều đều chạy mất, thực lực đối phương cao mình, lại càng biết nhìn thời cơ, không dễ giết.
Kế Linh Tê cười ha ha:
- Sao lại không dễ giết? Ta không tốn sức đã có thể giết hai tên.
Ngụ ý, ngươi không xử lý được một người, ta không tốn sức liền xử lý được hai, thành tựu này, thực sự quá hưng phấn a.v
Vân Dương ho một tiếng:
- Thực sự không tốn sức sao?! Vậy không phải là dùng phản chấn để giết?
Ngữ khí như hỏi thăm, kỳ thực đang trực tiếp kết luận chắc chắn việc này!
Kế Linh Tê hừ một tiếng, đứng chắp tay, ngửa đầu dùng khẩu khí nhàn nhạt nói:
- Bình sinh khi làm việc, ta chỉ hỏi kết quả chứ không hỏi quá trình, địch nhân chết là chết, không tốn sức là không tốn sức, đây là sự thật, sự thật không thể tranh cãi, những chuyện khác, không cần nói!
Lý do đủ mạnh, khó mà cãi lại a!
Giờ khắc này, Vân Dương thực sự vô lực muốn khóc, chỉ muốn hung hăn đánh đòn nha đầu này một trận.
Nhưng ngẫm lại, lại không thể biến suy nghĩ thành hành động, dù sao hồng quang kia không phân biệt địch ta, đối với hắn, càng không chút khách khí!
Hôn phu? Người trong lòng? Đánh trước nói sau!
Dù sao tiểu tử này mới là địch nhân lớn nhất của hồng quang, thứ đồ lợn trắng muốn ăn cải ngọc, không có năng lực còn không biết xấu hổ!
Bên kia.
Đám người Tứ Quý lâu đang tụ lại một chỗ bí ẩn.
Mấy người trong đó, thần sắc khó coi đến cực điểm.
Hai người trong đó bị thương còn tốt một chút, mặc dù vẻ mặt uể oải, nhưng đấu chí chưa suy, thế nhưng hai người khác, trên người không có nửa điểm vết thương, nhưng khuôn mặt đã trắng bệch, so với người chết còn trắng hơn ba phần, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, tựa như chim sợ cành cong, hoảng sợ không thôi.
Toàn bộ người trong sơn cốc bí mật đều trầm mặc.
Khi đám người nhìn về chỗ Niên tiên sinh, ánh mắt đều có chút trốn tránh.
Niên tiên sinh nhìn mười chín người trước mắt, trầm giọng nói:
- Bây giờ còn ai cho rằng Vân Tôn chỉ có tiếng mà không có miếng? Ai còn cho rằng Vân Tôn không chịu nổi một kích, tùy tay có thể diệt, đứng ra.
Không ai lên tiếng.
Chuyện Vân Tôn chỉ có thể dựa vào chư tướng thần thông, chiến lực bản thân chẳng khác nào cặn bã đã sớm biến mất khỏi nhận thức của đám người!
Niên tiên sinh đứng dậy, đứng chắp tay, thản nhiên nói:
- Như vậy, bây giờ còn có ai cho rằng, bản thân đủ sức đơn độc đánh một trận, xin mời đứng ra, ra khiêu chiến Vân Tôn cho bản tọa xem.
Vẫn không ai lên tiếng.
Đám người đều đã rõ thực lực của Vân Tôn, giờ ra đơn đấu, khác nào chịu chết?!
Niên tiên sinh nhẹ nhàng nói:
- Ngọc Đường Vân Tôn, uy chấn thiên hạ! Lấy tuổi hai mươi liền trở thành Cửu Tôn, quấy động phong vân khắp Thiên Huyền, tiện tay rung chuyển thiên hạ, bày mưu tính kế, trí tuệ vô song, Cửu Tôn chi Trí Tôn. Thậm chí có thể nói, việc Cửu Tôn có thể thu được uy danh như thế, Vân Tôn đóng góp tới một nửa công sức, thậm chí còn nhiều hơn.
- Lúc Cửu Tôn đều còn, có thể là Thổ Tôn mưu đồ bốc cục, nhưng… tác dụng của Vân Tôn trogn đó, vẫn không thể khinh thường.
- Mà chúng ta tốn bao thời gian công sức, tìm khắp thiên hạ, vẫn không tìm được chân thân bọn hắn, chỉ bằng một mình Thổ Tôn, há có thể mưu đồ chu đáo như thế? Hơn nữa, Vân Tôn còn được gọi là Trí Tôn, há lại chỉ là nghe nhầm đồn bậy?!
- Tứ Quý lâu bố võ thiên hạ, những nhân thủ giấu trong Ngọc Đường, vô luận là giang hồ, triều đình, hoàng cung… thân phận đều bí ẩn tới cực điểm, dựa vào cái gì mà Vân Tôn đều có thể tìm ra, không bỏ sót một ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.