Đồng thời, Kế Linh Tê còn có chút tự ti mặc cảm: Hắn ưu tú như vậy, ta… sao ta lại có chút cảm giác không xứng với hắn a…
Ta cần phải càng ưu tú hơn nữa, càng cố gắng hơn nữa, tu vi cao hơn chút nữa…
Một nơi xa xôi nào đó, hai người nào đó cùng im lặng: Nha đầu, sao ngươi có thể tự coi nhẹ bản thân a, rõ ràng tu vi ngươi còn trên hắn, mặt nào cũng không thua hắn, hắn có thể bắt được trái tim của ngươi, căn bản chính là thiên đại tạo hóa!
Ngươi cũng không thể yếu thế a, không thể tự cam đi vào khuôn khổ, nếu vậy cha mẹ ngươi trực tiếp phải bồi đến nhà, không chừng còn bị tên thần côn kia cười đến chết mất, ngàn vạn không được chịu thua kém a!
…
Lúc này, Vân Dương đang thầm thấy cổ quái.
Rõ ràng đang đi bình thường, Kế Linh Tê lại đột nhiên kéo tay hắn?
Chủ động?!
- Vân Dương, ngươi xem, đám mây trên kia thật xinh đẹp, nhìn như một con cá lớn vậy, ngươi thấy có phải không.
Kế Linh Tê nhảy cẫng lên, chỉ về chân trời, một tay kéo Vân Dương để hắn nhìn.
Vân Dương theo tiếng nhìn lại, cau mày một cái, cá? Thứ kia có hình thù gì đâu? Có chỗ nào đẹp cơ chứ, mắt thẩm mỹ kiểu gì vậy?
Nhưng kể từ sau khi có lý do này để kéo tay, sau đó tay nhỏ nắm khoác tay lớn, đã không còn tách ra.
- Ngươi xem,.. Bên kia có một con sóc nhỏ, thật đáng yêu.
- Nhìn bên kia, ha ha, con trâu kia đang làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212948/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.