Lương Thương Hải chăm chú nhìn Lăng Tiêu Túy, lập tức quay đầu nhìn Độc Cô Sầu, tiếp đó lại nhìn Cố Trà Lương, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cừu hận tới cực điểm, hít một hơi thật sâu:
- Đại ân đại đức của ba vị, cũng nên để Lương mỗ báo đáp một hồi, sau đó mới có thể nói đến chuyện Lương mỗ có chết hay không a.
Cố Trà Lương cười lạnh:
- Thế nào lại là ba vị? Rõ ràng là bốn người mới đúng! Chẳng lẽ ngươi đã quên, người thúc đẩy kết cục bại vong của ngươi chính là Phượng Huyền Ca? Trận chiến đó, rõ ràng là hắn xuất cự lực, nếu chúng ta đã là đại ân đại đức của ngươi, như vậy hắn thì sao, ngươi mang ơn hắn thế nào? Có phải cảm động rơi nước mắt, đầu rạp xuống đất mới vừa phải không?
Lương Thương Hải không chút thay đổi, cười nói:
- Cố huynh, người mắt sáng không nói tiếng lóng, kế ly gián nông cạn của ngươi, đối với ta còn có ý nghĩa sao? So với Lương mỗ, hay là vẫn tự nói ba vị, bị người nắm mũi dắt như dắt chó, cảm giác bị dắt đến bên này, lại kéo đến bên kia thế nào? Tin rằng qua lần này, các vị cũng nên minh ngộ, nhân lực có hạn, thiên hạ đệ nhất, vô địch thiên hạ, thực sự cũng không phải đệ nhất, không phải vô địch, phải không?!
Độc Cô Sầu lạnh lùng:
- Dù khó khăn trắc trở hơn nữa thì sao, chít ít đến giờ chúng ta vẫn lông tóc không tổn, còn Tứ Quý lâu các ngươi thì sao, thực sự dễ chịu sao?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212876/chuong-760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.