Không thể nghi ngờ, đây là di thư của Mộc Tôn.
Di thư của Mộc Tôn, Vân Dương chỉ nhìn qua mở đầu, liền đã thấy được khác biệt trong đó.
“Cửu đệ, ngươi đã đến, nếu ta đoán không sai, lúc ngươi nhìn thấy phong di thư này, hẳn là ba năm sau khi chúng ta xảy ra chuyện đi.”
“Hơn nữa ta còn biết, người tới nhất định là ngươi, có phải cảm thấy rất kỳ quái không?”
Vân Dương nhìn đến đây, nhất thời mừng rỡ, hai tay vẫn luôn ổn định lại có chút run lên.
Ba năm sau khi chúng ta xảy ra chuyện?
Điều này nói lên điều gì?
Chẳng lẽ Tam ca Mộc Tôn đã sớm biết hết thảy, thậm chí còn dự đoán được rõ ràng?
“Ta vốn cũng muốn viết di thư như bọn hắn, có điều ta nghĩ, ngươi một đường chống đến giờ, đoán chừng cũng sắp bị giày vò phát điên a? Mà ta là người duy nhất có khả năng biết một chút nội tình, ta không đành lòng để ngươi cứ vậy mà đau khổ nữa, cho nên, ta để lại chút xíu tin tức cho ngươi.”
“Coi như ngươi nhìn thấy phong thư này, nhìn đến đây, hẳn đã có chỗ minh ngộ, ta coi như ngươi đã biết một nửa. Ừm, đừng hỏi tại sao là một nửa, bởi vì nửa khác ta cũng không biết.”
“Vất vả cho ngươi rồi, lão Cửu.”
Vân Dương nhìn đến đây, trái tim vốn vẫn một mực treo cao cuối cùng cũng buông xuống, triệt triệt để để buông xuống, suýt nữa vui đến phát khóc, nhất thời chỉ cảm thấy sống mũi mỏi nhừ, một cỗ cảm xúc từ sâu trong lòng khó mà ngăn chặn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212861/chuong-745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.