Chương trước
Chương sau
Không thể nghi ngờ, đây là di thư của Mộc Tôn.
Di thư của Mộc Tôn, Vân Dương chỉ nhìn qua mở đầu, liền đã thấy được khác biệt trong đó.
“Cửu đệ, ngươi đã đến, nếu ta đoán không sai, lúc ngươi nhìn thấy phong di thư này, hẳn là ba năm sau khi chúng ta xảy ra chuyện đi.”
“Hơn nữa ta còn biết, người tới nhất định là ngươi, có phải cảm thấy rất kỳ quái không?”
Vân Dương nhìn đến đây, nhất thời mừng rỡ, hai tay vẫn luôn ổn định lại có chút run lên.
Ba năm sau khi chúng ta xảy ra chuyện?
Điều này nói lên điều gì?
Chẳng lẽ Tam ca Mộc Tôn đã sớm biết hết thảy, thậm chí còn dự đoán được rõ ràng?
“Ta vốn cũng muốn viết di thư như bọn hắn, có điều ta nghĩ, ngươi một đường chống đến giờ, đoán chừng cũng sắp bị giày vò phát điên a? Mà ta là người duy nhất có khả năng biết một chút nội tình, ta không đành lòng để ngươi cứ vậy mà đau khổ nữa, cho nên, ta để lại chút xíu tin tức cho ngươi.”
“Coi như ngươi nhìn thấy phong thư này, nhìn đến đây, hẳn đã có chỗ minh ngộ, ta coi như ngươi đã biết một nửa. Ừm, đừng hỏi tại sao là một nửa, bởi vì nửa khác ta cũng không biết.”
“Vất vả cho ngươi rồi, lão Cửu.”
Vân Dương nhìn đến đây, trái tim vốn vẫn một mực treo cao cuối cùng cũng buông xuống, triệt triệt để để buông xuống, suýt nữa vui đến phát khóc, nhất thời chỉ cảm thấy sống mũi mỏi nhừ, một cỗ cảm xúc từ sâu trong lòng khó mà ngăn chặn.
Hiện tại Vân Dương thực muốn ca hát, muốn nhảy múa, muốn hét to, phát tiết hưng phấn trong lòng.
Quả nhiên các ca ca không chết!
Gạt ta? Gạt ta thì sao?
Tra tấn? Tra tấn thì sao?
Hết thảy đều không đáng kể!
Cái gì cũng không quan hệ!
Chỉ cần bọn hắn còn sống, chỉ cần bọn hắn còn sống!
Đó đã là chuyện cực kỳ tốt!
Nhân gian khoái ý, đến cùng cũng chỉ như vậy!
Vân Dương bỗng ôm phong thư vào ngực, hít thở thật sâu, hớn hở ra mặt.
Một hồi lâu sau, mới nỗ lực đè cảm xúc muốn nhảy cẫng lên lại, tiếp tục xem tiếp.
“Cửu Tôn, chính là do Tạo Vật Giả hữu tâm tạo nên, chính là định số. Người trong Cửu Tôn, có trùng hợp, có tất nhiên cũng có chen ngang… ta chính là một người chen ngang đó.”
Đọc đến đây, Vân Dương khẽ cau mày, cảm thấy khó hiểu.
Người chen ngang, ba chữ này thì có thể lý giải, nhưng câu trước đó: Cửu Tôn, chính là do Tạo Vật giả hữu tâm tạo nên!
Nếu đã là do Tạo Vật Giả, như vậy vô luận là hữu tâm hay vô tâm, đều đã là định số không thể dao động, như vậy sao lại còn tồn tại thứ gọi là “Chen ngang”?
Ai có thể chen ngang?
“Kỳ thực, điều mà ta nhớ cũng không nhiều, chỉ có một đoạn ngắn thôi. Đại khái là do thể chất của ta tương đối đặc thù, không giống bình thường. Ta biết, sau biến cố này, ta sẽ phải trở về, về lại chỗ kia. Nhưng ta không biết đâu mới là nơi ta tới, càng không biết người khác có chuyện gì, tình huống thế nào…”
Vân Dương cắn chặt môi, nghi hoặc càng sâu.
“Từ sâu trong tâm cảnh, một đoạn ký ức nói cho ta biết, ta họ Đàm, họ này thực sự rất hiếm gặp a? Bản thân ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng tên của ta lại càng kỳ quái hơn. Đàm Nhất Hạ… nghe nói, năm đó khi cha ta đặt tên cho ta, một đám huynh đệ khác đã cùng nhau nghĩ kế, nói gọi là Đàm Nhất Hạ, ý là khi ai có chuyện do dự không quyết, có thể tìm tới Đàm Nhất Hạ ta để nói một chút (Đàm Nhất Hạ)… đừng hỏi vì sao ta đột nhiên nhắc tới chuyện này, nó là ký ức rõ nhất trong lòng ta… trừ nó ra, ngay cả lão cha ta là ai, ta cũng không biết…”
Xem một chuỗi dấu chấm im lặng đến tuyệt đối trong thư, Vân Dương cơ hồ muốn bật cười, hoàn toàn có thể cảm nhận được oán niệm cùng câm lặng với cái tên Đàm Nhất Hạ trong lòng Tam ca.
Đàm Nhất Hạ!
Cái tên này… thực sự là mới mẻ hiếm có.
Có chuyện thì có thể tìm Đàm Nhất Hạ…
Thực đúng là ý hay!
Người nghĩ kế thực có tài, người quyết định tên càng thêm hiếm có!
“Ta tu luyện công pháp hệ mộc, hoàn toàn là thuộc tính phụ trợ, cái này rất phù hợp với cá tính của ta, bản thân ta cũng thích giúp đỡ người khác, năm đó ta lựa chọn, một cách tự nhiên mà chọn Mộc hệ… nhưng có vẻ như nó không giống với dự tính ban đầu của lão cha ta lắm, nhớ là từng vì thế mà chịu đánh nhiều lần, có điều đại bá thì rất thưởng thức… mỗi lần đều che chở chúng ta…”
“Được rồi, chuyện liên quan tới ký ức này xem như kết thúc, có vẻ nhưng cũng không có nhiều a… nhắc tới mấy năm nay, thực sự là thời gian mà ta cảm thấy vui sướng nhất, có nhiều huynh đệ như vậy cùng nhau sinh hoạt… chỉ tiếc, lại ngắn ngủi như thế, bây giờ phải đi, lòng đầy không nỡ.”
“Đúng rồi, lão Ngũ cùng lão Bát đều cho ta cảm giác rất quen thuộc, những trong trí nhớ trước đó của ta lại chưa từng có hình bóng của bọn hắn… điều này thực rất kỳ quái. Có điều đây cũng là một chuyện tốt, ta cảm thấy, lão Ngũ cùng lão Bát cũng có thể là người chen ngang giống ta. Cho nên lão Cửu, nếu có một ngày mà các huynh đệ ra đi, ta cùng lão Ngũ và lão Bát, ngươi không cần lo lắng nhiều.”
Nhìn đến đây, trái tim Vân Dương như bị bóp lại.
Tại sao lại chỉ có lão Tam lão Ngũ lão Bát?
Còn những người khác thì sao?
Chẳng lẽ những người khác vẫn có thể gặp nguy hiểm?!
Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương nhanh chóng suy nghĩ tới, Ngũ tẩu Bát tẩu Vân Túy Nguyệt cùng Nguyệt Như Lan biến mất khó hiểu, Tam ca còn có một phong thư đặc biệt để lại, cố nhiên là bằng chứng chứng minh bọn hắn không phải gặp tử ách, nhưng còn người khác…
Tỷ như Thất ca, hắn là con trai độc nhất của Lão Độc Cô, cho nên nhất định không phải người chen ngang, còn có Lão đại, Tứ tỷ…
“Các huynh đệ khác từ đâu tới, ta không thể xác định, nhưng Lão đại nhất định không phải, Lão đại trong trí nhớ của ta, không phải là Lão đại hiện tại.”
“Cửu Tôn không nên tồn tại trên đời… cho nên cái gọi là Cửu Tôn, cuối cùng chỉ có thể để lại một tôn, mà cái này, cũng là định số.”
Lời nhắn của Mộc Tôn thực sự rất lộn xộn, tựa như đang cố gắng hồi ức, cố gắng muốn để lại càng nhiều nhắc nhở cho Vân Dương, nhưng bản thân lại không thể nhớ nổi.
“Cho nên, sinh tử tồn vong là chuyện tất nhiên, không cách nào tránh khỏi. Đối với sinh ly tử biệt, ngươi cũng không cần quá mù quáng.”
Nhìn thấy câu nói kia, Vân Dương đột nhiên đau xót.
Chuyện tất nhiên… không các nào tránh khỏi.
Nói cách khác, trong các huynh đệ, đúng là nhất định có người sẽ chế?!
“Có điều, vận mệnh của mọi người đều có ngàn vạn liên hệ với ngươi.”
Mộc Tôn Đàm Nhất Hạ tiếp tục nhắn:
“Tương lai có một ngày, nếu ngươi đạt tới mức Chúa Tể tinh không, liền có thể dùng thần thông của ngươi, nghịch chuyển thời gian, phục sinh người chết. Đến lúc đó, mọi thứ đều có thể, không có gì muốn mà không được.”
“Mấy lời nhàm chán ta không nói nữa, công pháp của ta, cái gọi là Thần Mộc quyết, thực sự còn không tính là gân gà tiểu thuật, bỏ đi không tiếc, trực tiếp tu luyện Sinh Linh chi thuật của ta là được rồi! Nhớ phải tu luyện cho tốt. Còn Kim Tự quyết của lão Nhị, ta đặt phía dưới, ngươi có thể dùng nó để mở gian phòng của lão Nhị.”
“Nói đến lão Nhị, ta cũng không nhìn thấu hắn, nguyên nhân nhân chính là là ta thấy Kim Tự quyết cũng không có tác dụng gì, đây có thể tính là lý do chứ…”
“Được rồi, ta không nói nhiều nữa, huynh đệ chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại. Lúc đó, chúng ta không say không nghỉ, không say không về.”
Đến tận đây, lời nhắn của Mộc Tôn đã hết.
Vân Dương ngây ra như phỗng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.