Thượng Quan Linh Tú có thể giúp bọn nó được nhất thời, thế nhưng thế nào cũng không thể chống được cả đời, Vân Dương cũng vậy, cũng không thể thay đổi được số mệnh của bọn nó, điều duy nhất có thể làm, chính là tận mọi khả năng, để số mệnh của bọn nó tới sớm một chút, an toàn ổn định hơn một chút, xuất phát tại điểm cao hơn một chút.
Hơn nữa, cung cấp cho mấy đứa nhỏ một chỗ dựa tốt, không người dám trêu chọc… cho đến tận nay, trên thế giới này có quốc gia nào muốn gây hấn với Vân Tôn?
Làm vậy chẳng khác nào ngại mạng dài muốn chết sớm.
Không thấy Hàn Sơn Hà sao mà chết hả?
Đối với việc sáu người bạn ra chiến trường, Bảo Nhi cũng không nỡ, nước mắt rưng rưng.
- Không cần hâm mộ cũng không được khó chịu, chờ bình đến lúc bình định Đông Huyền… bất kể ngươi còn nhỏ bao nhiêu, ta cũng nhất định để ngươi ra chiến trường, sánh vai với đám tiểu đồng bọn!
Vân Dương hứa hẹn, khiến hai mắt Bảo Nhi sáng lên:
- Tạ ơn Vân thúc thúc.
- Ừm? Vẫn là đừng nên cảm ơn ta. Hiện ta còn rất sợ cha mẹ ngươi a, ngoại trừ mắng ta, còn có thể động thủ hành hung ta nữa, lòng ta còn sợ hãi a.
Vân Dương thầm trả lời.
Hứa hẹn này, nếu là Thổ Tôn cùng Thủy Tôn còn ở đây, đoán chừng không đánh Vân Dương thành đầu heo, cũng là do còn bận kéo Bảo Nhi trở về.
Bất kể là nó có lý, hay là nó tốt thế nào, nhưng tất phải đánh kẻ khốn kiếp đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212858/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.