Chương trước
Chương sau
Hiện tại, hai vị đại lão Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu thực sự cảm thấy phiền lòng.
Theo lý mà nói, thậm chí lấy phán đoán cảm giác của bọn hắn, tổ hợp bốn người bọn hắn có thể nói là mạnh nhất thiên hạ, vô luận là đấu trí đấu lực cũng khó mà có địch thủ, càng không người nào dám tới gây phiền phức.
Đội hình bốn người của bọn hắn, thứ nhất có đương kim thiên hạ đệ nhất Lăng Tiêu Túy, lại có nhất thế đệ nhất Độc Cô Sầu. còn có Thiên Vấn thạo bói toán, do hung cát. Mà yếu nhất thì cũng là Tửu Thần, tu vi cũng không kém đi đâu, Phượng Huyền Ca!
Bất kể là lý luận hay thực tế, bốn người tụ cùng một chỗ, hoàn toàn có thể đi ngang khắp thiên hạ!
Nhưng hết lần này tới lần khác, bọn hắn lại không hề được bình tĩnh!
Trải qua một thời gian khôi phục, chiến lực hồi phục lại đỉnh phong, bốn người cùng rời khỏi hang núi, Phượng Huyền Ca biểu thị bản thân tức không nhịn nổi, đề nghị trở lại gây sự với Tứ Quý lâu, giết cho đối phương trở tay không kịp.
Chiến quả trước đó thực sự không tốt, nhưng giờ đã xác định được tổng bộ Tứ Quý lâu ở đâu, chính là trong tòa núi lớn kia, mà giờ mọi người cũng đã khôi phục thương thế, sao không trở lại dạy cho bọn hắn một bài?
Lần trước là bị đối phương tính toán, do không đề phòng nên mới trúng mai phục, hiện tại mọi người đều đã sẵn đề phòng, còn có thể để bị mai phục lần nữa sao?
Lần này xuất thủ, chính là lấy hữu tâm tính vô tâm, địch nhất định không kịp chuẩn bị, nhất định có thể một kích thành công, không để sơ sót.
Đối với đề nghị của Phượng Huyền Ca, Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đều thấy có lý.
Nhất là Lăng Tiêu Túy còn có một lo lắng khác: Bình tĩnh mà xem xét, giờ mà bọn hắn về tìm Vân Dương, cùng nhau nghiên cứu sách lược đối ứng thì sẽ càng thích đáng hơn, nhưng trong tình huống trước mắt, trong bốn người nhất định phải có một người có vấn đề.
Nếu không thể tìm được người này mà tùy tiện trở về, sợ rằng sẽ dẫn phát tai họa càng lớn hơn nữa.
Còn nếu trở lại Tứ Quý lâu, bất kể là bên kia có bẫy rập mai phục hay không, giờ đánh lại cũng sẽ giúp bọn hắn xác định rõ tình thế hơn một chút, cho nên vẫn là trừ bỏ nội gian, sau đó mới trở về, tránh để xuất hiện họa ngầm ẩn núp.
Nếu lúc trước, hắn cùng Độc Cô Sầu, hai vị đỉnh cấp cường giả cùng dẫn sói vào nhà mà hồn nhiên không biết, thực sự… sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong giang hồ, thậm chí đâu chỉ là trò cười cho thiên hạ, mà còn có thể trở thành chuyện xấu truyền thiên cổ.
Xét cho cùng… bọn hắn không chịu được cái tiếng này a!
Vì sao a… ta trâu bò như thế mà còn phải chịu thiệt thòi này?!
Thế là, cuối cùng ba người đều đồng ý đề nghị này.
Chỉ có Cố Trà Lương bấm tay tính toán, kiên quyết phản đối, dắn dứt khoát tiên bố: Chuyến đi này, từng bước nguy cơ, không những có họa sát thân, càng có mối hiểm khốn long, quay đầu là bờ, cố tiến tất mất.
Kiên quyết chưa từng có.
Nhưng cũng vì vậy mà Độc Cô Sầu sinh hoài nghi, nào sẽ nghe hắn?
Đồng thời, Lăng Tiêu Túy cũng muốn xác định một chút, lại thêm Phượng Huyền Ca cực lực giật dây, ba phiếu với một phiếu, thiểu số phải phục tùng đa số, Cố Trà Lương có muốn phản đối, cũng không thể kháng lại ba người.
Hiện tại mà hắn nói thêm mấy câu nữa, đoán chừng chưa cần trở lại tổng bộ Tứ Quý lâu, bốn người đã đánh thành một đoàn, hơn nữa mục tiêu công kích chính là hắn.
Ba người kia nhất định hợp lại đánh hắn, kết quả duy nhất là hắn bị đánh bẹt, đập bẹt, lúc đó mới gọi là oan uổng đến nhà bà ngoại.
Dưới tình thế không thể ngăn cản, Cố Trà Lương đành phải đồng ý đi theo.
Kết quả ngay đêm đó, bốn người lần nữa lặng lẽ trở lại đỉnh núi, dò xét Tứ Quý lâu.
Tổng bộ Tứ Quý lâu tọa lạc trên tòa đại sơn kia, chủ phong cao nhất nối thẳng lên trời, tính cẩn thận thì cũng phải đến ngàn trượng, bốn phía đều là vách núi, toàn bộ sơn phong tựa như một cây bút.
Mà thực tế, ngọn núi này cũng được gọi là Bút Đồng phong.
Phượng Huyền Ca đưa tay chỉ Bút Đồng phong, có chút đắc ý giải thích:
- các ngươi thấy không? Tiến vào đây có thể nhìn thấy Bút Đồng phong. Nơi chúng ta bị tập kích, chính là khu vực rộng lớn dưới Bút Đồng phong kia.
- lần này chúng ta trực tiếp lên Bút Đồng phong, tấn công bất ngờ, đánh úp tổng bộ của bọn hắn, coi như bọn hắn có đề phòng, nhưng lại có thể đề phòng được chiêu này của chúng ta sao?
Kế hoạch này của Phượng Huyền Ca thực sự cực kỳ lớn gan lớn mật, hoàn toàn ngoài ý liệu của đám người.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu trầm ngâm nửa ngày, lại cùng cảm thấy cách này có thể thực hiện được, tỷ lệ thành công cũng cực cao.
Bất kể thế nào, lấy thưc lực tổng hợp của bốn người bọn hắn, cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng có thể chạy được, dù đối phương có thực lực hơn nữa, cũng khó mà chặn đường, hoàn toàn có thể toàn thân trở ra!
- ta đã là người nửa bước vào quan tàn, không muốn để lại chấp niệm trong lòng, chết mà còn hận!
Phượng Huyền Ca nói một câu, khiến Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu gật đầu tán đồng.
Người duy nhất phản đối, nhưng ý kiến của Phượng Huyền Ca lại không có ý nghĩa, hoàn toàn bị ba người bỏ qua.
Nhưng Cố Trà Lương vẫn kiên trì nói một câu: Muốn lên đánh, có thể. Nhưng nhất định phải tính trước chiến lược, đường lui. Không nói chuyện xa, chỉ cần nhìn Bút Đồng phong cũng thấy nơi này dễ thủ khó công, mặc dù chúng ta đều có thân pháp siêu diệu, không đặt chút cản trở đó vào trong mắt, nhưng nhân lực có hạn, giang hồ tầng tầng thủ đoạn, khó mà phòng bị, cho nên, nhất định phải có kế sách an toàn.
Tỉ như đan dược chữa thương, thứ này không ngại thừa, hơn nữa phải trực tiếp giấu trong miệng, lúc cần có thể trực tiếp dùng ngay. Hơn nữa nhìn địa thế này, chúng ta còn cần chuẩn bị vài con diều có thể chở người, đề phòng chẳng may không thể đề tụ Huyền khí thì sao? Mặc khác, cũng cần phải chuẩn bị cả… giải Độc đan, dứt khoát ăn trước, phòng khi có độc… lo trước tránh họa.
Cố Trà Lương lải nhải liên tiếp yêu cầu, khiến Độc Cô Sầu bực muốn phát điên, hết lần này tới lần khác, Cố Trà Lương lại kiền trì đến cùng.
Yêu cầu của ta, chính là vì an toàn cho mọi người, chính là vì tốt cho các ngươi, các ngươi có ý kiến, không muốn làm theo? Được, vậy thứ cho ta không phụng bồi, ba người các ngươi tự chơi với nhau đi.
Ba người nghĩ lại, Cố Trà Lương làm vậy cũng là có ý tốt, thực lực mà Tứ Quý lâu thể hiện ra trước đó thực quá kinh người, mạnh hơn bọn hắn nhiều, cẩn thận đề phòng không thiệt thân, cho nên dứt khoát làm theo.
Sau đó, bốn người liền xông tới.
Nhưng bọn hắn tuyệt không thể ngờ rằng… lần này vừa xông lên, đã lại bị phục kích!
Bốn người vừa đặt chân lên Bút Đồng phong, thần thức tản ra, không hề phát hiện một người, đến khi cẩn thận chui vào tổng bộ Tứ Quý lâu, trên ngọn núi này chỉ có một tòa kiến trúc, nhưng lại không hề phát hiện vết chân.
Bốn người thấy thế, nào có thể không biết bất thường, lập tức muốn bức ra, đáng tiếc đã trễ, một vụ nổ siêu cấp đột nhiên bộc phát…
ầm vang một tiếng, cả tòa sơn phong cao hơn ngàn trượng ầm ầm đổ sụp!
không biết Tứ Quý lâu chôn dưới Bút Đồng phong bao nhiêu thuốc nổ, vừa dẫn bạo, đã gây ra uy lực như thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.