Chương trước
Chương sau
Có điều, lấy tài trí năng lực của Ngô Ảnh, giờ lại mở lớp thu đồ, nhiều thì không dám nói, nhưng muốn bồi dưỡng nửa giang sơn Ngọc Đường này tuyệt không thành vấn đề, chỉ nhìn mấy cuốn sách trước mắt này, liền có thể đủ để kết luận.
- Cụ thể cần mấy người?
Lãnh Đao Ngâm hỏi.
Ngô Ảnh thầm tính toán:
- Có thể đưa hai mươi người đến cho ta chọn, nhưng có thể để lại nhiều nhất không hơn mười người. Nhưng cuối cùng, ta có thể tuyển truyền nhân y bát, văn võ mỗi thứ một người.
- Hơi ít.
Thiết Tranh nói.
Ngô Ảnh liếc mắt:
- Hừ.
Mấy người đều hiểu ý hắn, đây là giảng dạy từ căn bản, không biết sẽ phải hao phía bao nhiêu tâm lực, mười người còn đã là số nhiều, nào có chuyện ít?
Nhưng Ngô Ảnh nói tiếp một câu:
- Ngoại trừ hai người cuối cùng ta chọn trúng, tám người mà ta loại ra kia, bảo thủ mà nói, muốn mục thủ một phương, cũng không thành vấn đề.
Năm người cùng sáng mắt.
- Có yêu cầu cụ thể gì không?
Tâm tư Thượng Quan lão phu nhân tướng đối tinh tế tỉ mỉ.
- Hai người mà ta coi trọng nhất, cần phải có căn bản trước đã.
Ngô Ảnh nói:
- Nếu không, chờ bọn hắn từng bước đi lên, như vậy thực quá tốn thời gian.
Điểm này, đám người không có dị nghị.
Điểm xuất phát cao hơn, yêu cầu này hoàn toàn hợp lý.
- Tám người khác, ngoại trừ yêu cầu nhân phẩm, những thứ khác không quan trọng.
Ngô Ảnh nói.
- Như vậy thì dễ làm.
Thu Kiếm Hàn tỏ thái độ ủng hộ:
- Mấy người chúng ta giúp ngươi làm chủ khảo. Về tính công chính, ngươi không cần lo.
Mấy người khác đều nhao nhao gật đầu.
- Như vậy phiền chư vị tương trợ.
Ngô Ảnh nhàn nhạt hành lễ:
- Ngô mỗ biết chư vị công vụ bề bộn, việc tư cũng nhiều, Ngô Ảnh không dám lưu lâu, vậy giờ mời chư vị trở về.
Lời này vừa nói ra, năm người lại nhất thời ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, thực không biết phản ứng gì cho phải.
Mẹ nó, tiểu tử ngươi mời chúng ta tới, chính là muốn giao nhiệm vụ cho chúng ta?
Có ai gửi thiếp mời như ngươi không? Đừng nói là ăn uống linh đình, mà ngay cả một cốc nước trắng cũng không có!
Trên đời này, còn có chuyện như thế?
Coi như ngươi có tài, rất đáng gờm… ừm, cũng không thể như vậy chứ!
Phương Kình Thiên dở khóc dở cười:
- Ngô Ảnh, ngươi không định mời bữa cơm a?
Ngô Ảnh lạnh lùng ngẩng đầu nhìn lão Thái úy, nhàn nhạt nói:
- Ti chức xưa nay keo kiệt, trên người giờ càng không có nửa văn tiền. Mấy năm nay ăn lương bổng quốc gia, thực đã chiếm quá nhiều ưu đãi, há có thể tham hơn?!
Ngụ ý: Các ngươi muốn ta mời cơm? Đó chính là bức ta phải tham, bức ta sa đọa, đó là ý của các ngươi phải không?!
Năm người lần nữa nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày không nói nổi một lời.
Phục!
Thu Kiếm Hàn hậm hực nói:
- Thứ Quỷ tướng này, thực không hổ họ Ngô!
Vừa nói ra, mấy người đồng thời nhớ đến vị Thiết Diện Thanh Thiên kia, không nhịn được mà cùng hồ nghi nhìn Ngô Ảnh, thầm nói: Mẹ nó, hai con hàng này không phải song bào thai đấy chứ?
Quả thực đúng là hiếm thấy mà.
- Ngươi và… Ngô Liệt…
Lãnh Đao Ngâm không nhịn được mà hỏi:
- Là huynh đệ?
Ngô Ảnh lẳng lặng nhìn Lãnh Đao Ngâm, cứ vậy lẳng lặng một hồi, đột nhiên hỏi:
- Người họ Lãnh trong thiên hạ, có phải đều là huynh đệ của ngươi?
Lãnh Đao Ngâm tức xạm mặt lại.
Đều là huynh đệ của ta? Con mẹ nó thế cũng nói được? Tuy Lãnh không phải là họ phổ biến, nhưng cả thiên hạ này cũng không ít hơn trăm vạn người.
Ai có thể sinh được nhiều người như thế?
Tên khốn này, nói chuyện cũng có thể làm tức chết người mà.
- Ha ha ha…
Thu Kiếm Hàn cười trên nỗi khổ của người khác.
Ngô Ảnh xụ mặt, biểu lộ bất thiện:
- Các ngươi đi đi, ta còn có việc.
Năm người lập tức lại tức muốn nổ phổi.
Coi như là Hoàng đế Bệ hạ… cũng không nói thế với năm người chúng ta a!
Bình sinh, lần đầu bị người hạ lệnh trục khác như thế.
Năm người cùng tức giận đứng lên, một đường hùng hùng hổ hổ mà đi.
Phương Kình Thiên đi tới cửa, đột nhiên quay đầu hỏi:
- Không đúng, áo cơm ngươi đều do quốc gia cung cấp, vậy bổng lộc bao năm nay của ngươi thì sao?
Phương lão Thái úy đột nhiên hỏi, tuy có chút bất ngờ, nhưng lại có thâm ý khác, phải biết, lương bổng khao thưởng của quân nhân Ngọc Đường đều rất phong phú, mà Ngô Ảnh cũng ngồi ở vị trí cao, lại không cần lo lắng gia thất, đáng ra phải giàu có một chút mới đúng, sao lại đến mức nửa văn tiền cũng không có?!
Ngô Ảnh:
- Vẫn luôn trong kho Quân bộ… ti chức không bao giờ dùng tiền, lấy cũng không có tác dụng, còn phải mất công cất giữ. Còn phải nghĩ biện pháp đi tiêu, vô cùng phiền phức.
Phương lão Thái úy há hốc miệng, tựa như nhìn thấy Thần Tiên từ trên trời giáng xuống, một hồi lâu sau, mới ngậm được miệng lại, đi thẳng không nói một lời.
Trong lòng chỉ có hai chữ: Trâu bò!
Trên thế giới này, còn có người vì sợ dùng tiền quá phiền phức mà dứt khoát không lãnh lương… thực đúng là sống lâu thì thấy nhiều mà!
Năm vị đại lão không tin tà, đi thẳng tới chỗ quân nhu tài vụ xem xét, cầm trong tay ghi chép bổng lộc của Ngô Ảnh, phát hiện bổng lộc của hắn cũng thực không ít, trọn vẹn cũng góp nhặt được mười mấy vạn lượng bạc, có điều, kỳ thực đúng là không hề thấy ghi chép nhận tiền.
Thu Kiếm Hàn lắc đầu thở dài:
- Vốn còn tưởng là kinh thiên vĩ địa đại thần, kỳ thực lại là xuất thần nhập u đại ma quỷ… cả đời này của hắn, đoán chừng không tiêu đến tiền nhân gian của chúng ta… lão phu tranh thủ làm việc cho hắn mới là đúng đắn.
- Ta cũng đi, mau mau làm xong mới là đúng đắn.
Đám người đầy bội phục quay người.
- Khục, ta nói… đoán chừng về sau Ngô đại nhân cũng không đụng đến số tiền này…
Hai mắt Thiết Tranh nở rộ kim quang:
- Chi bằng đều cho ta…
- Cầm lấy đi!
Lão Thái úy trực tiếp đánh nhịp.
Thiết Tranh lấy cũng không phải để tiêu cho hắn. Mà số tiền này để đó Ngô Ảnh cũng không dùng, như vậy dứt khoát để Thiết Tranh cầm đi a.
Gia quyến số liệt sĩ kia, có thể ăn thêm mấy miếng cơm, dù sao cũng tốt hơn để đây phủ bụi.
Nếu trước ngày hôm nay, dù Thiết Tranh cùng mấy vị đại lão có biết Ngô Ảnh có số bạc như thế, cũng biết Ngô Ảnh sẽ không sử dụng, thì cũng sẽ không tùy tiện động vào. Nhưng bây giờ, lại hoàn toàn khác!
Ngay cả sở học cả đời mà Ngô Ảnh còn lấy ra truyền thụ được, thì chút bạc này lại đáng là gì!
Người độ lượng như vậy, nào có thể để chút tiền bạc này trong lòng, cho nên trực tiếp lấy đi, dùng trên người những người cần nói, quả là đại thiện!
Số tiền kia, Thiết Tranh lấy đi đầy quang minh chính đại.

Chuyện của Ngô Ảnh, rất nhanh đã đến tai Vân Dương.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Thủy Vô Âm, Vân Dương trầm mặc hồi lâu.
- Lão đại, việc này xử lý thế nào?
- Tùy hắn đi.
Vân Dương thở dài.
Thủy Vô Âm có chút không cam tâm:
- Nhưng, rõ ràng… hắn là một trong những kẻ cầm đầu. Cũng không thể cứ thế bỏ qua a?
Đối với chuyện Vân Dương bỏ qua cho Ngô Ảnh, mặc dù Thủy Vô Âm không nói, nhưng trong lòng nhiều ít cũng không cam tâm. Theo đuổi của hắn không giống Vân Dương… trong một số trường hợp, Vân Dương sẽ chọn vì đại cục.
Nhưng Thủy Vô Âm lại khác, ngươi đã làm một chuyện xấu, như vậy cả đời này ngươi là kẻ xấu!
Kẻ xấu thì nên giết!
Không thể không nói, tư tưởng này thực có chút cực đoan.
- Ừm, tùy hắn đi.
Vân Dương nói:
- Đối với chuyện hắn thu đồ, ngươi còn phải ở ngoài hiệp trợ, cần phải tra rõ thân thế số đệ tử này, cam đoan đạt yêu cầu!
Thủy Vô Âm thở dài thật sâu.
Thật lâu không nói gì.
- Ta chỉ có một yêu cầu.
Thủy Vô Âm ngang nhiên nói:
- Tương lai khi Ngô Ảnh chết, bất kể hắn chết thế nào, ta cũng muốn nhìn thấy thi thể của hắn!
Vân Dương nhắm mắt lại:
- Được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.