Sau một hồi lâu, Vân Dương thu lại đống đồ của Âu Dương Tiêu Sắt, cũng không có đặt hai tấm bảo đồ lại chung chỗ. Mà cầm lấy tấm bảo đồ của Lão Độc Cô, tham lam xiết chặt vào trong ngực, nói khẽ:
- lão cha, yên tâm đi, đồ của nhà chúng ta, ta đã cầm về rồi!
Hét dài một tiếng, một chưởng đánh lên mặt đất tạo thành một cái hố, đem thi thể Âu Dương Tiêu Sắt chôn xuống hố thật sâu.
Sau đó, Vân Dương huy động hai tay, nhắn mắt bầu trời giăng kịt mây đen, tầng mây càng lúc càng dày, một tiếng sét chợt vang, mưa như trút nước rơi xuống.
Rơi trên mặt đất đã sớm bị đốt đến đổ bừng...
Mưu to kéo dài trút xuống. Thực sự mà nói, thời tiết rét lạnh như thế, gần như không thể có mưa, càng không thể có lôi điện trợ thế, nhưng... dưới sự điều khiển của Vân Dương, lại vẫn cứ trút xuống.
- nơi này là ta đốt, là ta phá hư, dù thế nào cũng phải tận khả năng bù đắp một hai.
Trận mưa này, một mực rơi xuống, tận lực hồi phục sinh cơ...
Mà thân ảnh Vân Dương, cũng đã sớm biến mất trong mưa gió.
...
Chân trời kinh hiện cảnh tượng kỳ dị, một bên mưa như trút nước, một bên lại trời trong nắng vàng, vạn dặm không mây.
Tử khí từ phương đông dần dâng lên, đã thấy một vòng mặt trời màu đỏ sắp nhảy ra khỏi mặt đất, chiếu rọi đại địa.
Vân Dương vẫn mang một bộ tử bào, thản nhiên đi lại trên Thông Thiên trường nhai, tựa như trích tiên tắm trong tử khí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212831/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.