Chương trước
Chương sau
- Di huấn tổ tông! Di huấn tổ tông a!
Vương Trường Phong kêu thảm một tiếng:
- Vương Trường Phong ta, lại còn mặt mũi gì mà gặp tổ tông Ma Y phái!
Đột nhiên vọt tới phía Vân Dương, nghiêm nghị rống to:
- Vân Tôn, lão phu đem cái mạng này giao cho ngươi. Nếu ngươi có gan, vậy đi cùng lão phu đi!
Lời còn chưa dứt, thân hình đã nhanh chóng xông vào trong sương mù, ngang nhiên tự bạo!
Oanh một tiếng, huyết nhục tán loạn.
Đến tận đây, Vương Trường Phong hóa thành huyết vụ đầy trời, thân tử đạo tiêu, hình thần câu diệt!
Sau một âm vang bạo tạc, một đoàn xương mù đón gió mà thành hình, đao trong tay Vân Dương lại lần nữa lóe huyết quang:
- Còn ai muốn tới dẫn ta đi? Ngại gì đến thử một lần, càng tiết kiệm công sức cho ta!
Cát Tổ Hằng thở dài một tiếng, hoành đao tự vẫn, nối gót Vương Trường Phong.
...
Lại qua thời gian một chén trà.
Một trăm ba sáu người Ma Y phái đến đâu, đều bỏ mạng chết uổng, cả phái diệt tuyệt, không người may mắn!
Máu tươi nhuộm đỏ đại địa, hợp thành dòng huyết khê.
Vân Dương cùng Thập Vương yên lặng rời đi, để lại mặt đất bừa bộn, không cả thu thập quản lý!
Một tấm bia đá, sừng sững mọc lên.
“Tại đây, trảm sát 136 người Ma Y phái. Ma Y phái vi phạm tổ huấn, nhúng tay quốc chiến, Ngọc Đường tướng sĩ ghi hận! Nay, Ngọc Đường Vân Tôn xuất thủ, diệt kỳ tông, giết sạch nhân. Phạm Ngọc Đường ta, xa đâu cũng giết!”
Phía dưới còn có một số giới thiệu, nói lại đầu đuôi cố sự, nói đến rõ ràng.
Ký tên chính là: “Ngọc Đường Vân Tôn đặc biệt lập bia này, lấy đây tế trung hồn, an dân tâm, trấn thiên hạ, trấn giang hồ!”
Một dòng ký tên, sát cơ nghiêm nghị!
Một dòng này, càng cuồng ngạo trùng thiên. Nhưng, bất kỳ ai nhìn thấy bia này, lại không hề cảm thấy quá cuồng vọng.
Tựa như, hết thảy đều là đương nhiên.
Bất luận là ai thấy bia đá này, cũng không khỏi vì nó mà rung động.
Bia đá sừng sững, đón triều dương, thiên địa vẫn tràn ngập mùi máu tanh, bay xa hơn mười dặm, thật lâu không tiêu tán.
Chỉ một lúc sau, cuối cùng cũng có người bước qua nơi này, vừa nhìn thấy bia đã, lập tức rung mình, tim đập phanh phanh.
Theo đó là tiếng hoan hô như sấm, vui mừng vô hạn.
- Là Vân Tôn đại nhân!
- Đây là Vân Tôn đại nhân báo thù cho tướng sĩ chúng ta!
- Vân Tôn đại nhân uy vũ!
- Có thủ đoạn lôi đình chấn nhiếp của Vân Tôn đại nhân, xem thiên hạ có ai dám nhìn thẳng Ngọc Đường!
...
Thiên Đường thành.
Theo một tiếng lệnh của Vân Tiêu Dao, quân chính song phương liên hợp hành động, trực tiếp phong cấm cả thành đông.
Cường độ phong cấm lần này cao chưa từng có, không phải chỉ một tờ hành văn, mà là chuyển tất cả bình dân trong nội thành đông thành.
- Ngọc Đường quốc chiếu: Ngô Hoàng không can thiệp giang hồ, nhưng nghiêm cấm giang hồ tàn sát bách tính Ngọc Đường. Thành đông tạm thời không người quản chế, nhưng duy giới hạn một chỗ thành đông, giới hạn bảy ngày.
- Trong thời hạn bảy ngày sau khi kết thúc, mời nhân sĩ giang hồ tự động rời đi, người còn ở lại, coi như xúc phạm luật lệ Ngọc Đường, nghiêm trị không tha.
- Trong thời gian đặc dù, phàm là người giang hồ bất hạnh qua đời, quan phương Ngọc Đường đến thay thu liễm, đưa thi cốt hồi hương, lá rụng về cội. Tài vật vốn có, tất không thể động!
- Nếu có kẻ vi phạm, Ngọc Đường tất toàn lực đánh giết, tuyệt không nói không.
...
Phía quan phương chính thức tuyên bố, đại biểu thái độ Ngọc Đường: Các ngươi đánh cứ đánh, chúng ta không cản được các ngươi, dứt khoát cho các ngươi một chỗ đánh, các ngươi cứ chơi thoải mái đi.
Ngọc Đường chế định quy tắc, để tất cả mọi người đều có thể chơi, chính là cho các ngươi đủ mặt mũi. Dưới điều kiện tiên quyết này, nếu vẫn cố tình phá hư quy tắc, như vậy không còn gì để nói, ai cũng đừng hòng chơi!
Chúng ta tôn trọng các ngươi, cho nên chúng ta cho các ngươi một chỗ chơi, nếu như các ngươi cũng tôn trọng chúng ta, như vậy bất kể là ai chết, chúng ta cũng sẽ giúp giải quyết hậu quả, người đã chết, di vật cũng chuyển tới người nhà.
Nhưng nếu không tôn trọng chúng ta... Ha ha.
Chiếu phổ vừa ra, người giang hồ tiến vào Thiên Đường thành đều khịt mũi coi thường, chẳng thèm ngó tới, nhưng phàm là lúc chiến đấu, đều vô tình hay cố ý mà tuân theo.
Cho dù là đám gia hỏa luôn thần thần bí bí, cũng lựa chọn đem vật đại biểu thân phận mình đặt trên người.
Bọn hắn đều biết một chuyện, dù bọn hắn luôn tự coi bản thân là thiên tuyển chi tử, là người may mắn, là chủ nhân của bảo đồ da rồng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là tự coi, nơi đây có biết bao cao thủ đỉnh phong tụ hội, động một tí cũng có thể xảy ra chuyện, coi như tu vi có cao hơn nữa, cũng khó bảo đảm không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn!
Mà quan phương Ngọc Đường đã đứng ra hứa giải quyết hậu sự, như vậy khẳng định sẽ làm được, điểm này, đáng tin hơn hứa hẹn của người giang hồ nhiều, dù sao ai cũng không thể cam đoan bản thân thân có táng thân ở đây hay không.
Nhưng nếu quan phong Ngọc Đường đã cam kết, tất sẽ làm được.
Nếu không làm được, thậm chí làm không đúng chỗ, khiến người lên án, như vậy hứa hẹn của quần hùng cũng mất hiệu lực, tạo thành đả kích nghiêm trọng tới danh dự Ngọc Đường.
Đám sát thủ đương nhiên không muốn, các ngươi làm thế, chẳng khác nào đẩy chúng ta lên vách núi?
Chuyển bình dân đi rồi, chúng ta phải sống thế nào?
Cho nên bọn hắn tận sức, phá hoại Ngọc Đường chuyển dân.
Nhưng, đám giang hồ cũng bắt lấy cơ hội này. Các ngươi muốn ngăn cản, như vậy nhất định phải hiện thân. Như vậy chúng ta đi theo đại quân, các ngươi đi ra ngăn cản, chúng ta lại vừa hay bố trí bẫy rập giết các ngươi!
Mà cao thủ quan phương Ngọc Đường do Vân Tiêu Dao suất lĩnh trọn vẹn mấy ngàn người, cũng ở đây. Đám sát thủ xuất hiện ngăn cản, liền gặp phải cao thủ quan phương cùng giang hồ liên thủ đả kích.
Liên tiếp vài chục lần xung đột kịch liệt, đám sát thủ tổn hại nặng nề, rốt cục từ bỏ kế hoạch.
Mà phía quan phương Ngọc Đường cũng tuân thủ quy củ: Các ngươi không ngăn cản di chuyển, chúng ta liền không xuất thủ. Kể từ đó, đám sát thủ cảm thấy áp lực giảm nhiều.
Dù sao quan phương Ngọc Đường cũng là địa đầu xà, quá quen địa thế...
Đam sát thủ không động, đám giang hồ cũng tự nhiên bất động.
Các ngươi muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, chúng ta cũng muốn các ngươi tới càng nhiều.
Âm thầm, có một bộ phận ngôn luận bắt đầu dẫn đạo đám giang hồ làm việc.
Mà đám người, lại cùng cảm thấy, cực kỳ có lý.
- Bất kể nói thế nào, bảo đồ da rồng tuyệt không thể để rơi vào tay đám sát thủ. Thế lực của bọn hắn quá lớn, một khi phá vây, nhất định sẽ không tìm lại được.
- Cho nên mọi người phải đồng tâm hiệp lực, trước diệt đám sát thủ, đoạt lại bảo đồ mới là thượng sách.
- Còn ai đoạt được, tất cả đều nhờ bản lãnh.
“...”
Tất cả mọi người cùng thấy, quá có lý.
Cho nên cứ cách một thời gian, Vân Tiêu Dao lại phái người đi vào nhặt xác. Tất cả binh lính vào nhặt xác đều là binh lính bình thường, một lần đi vào đều có mấy ngàn người lùng sục toàn bộ Đông khu, vô số cao giai tu giả đều thoáng như không thấy, tuyệt không có người động một ngón tay đám binh lính bình thường.
Cho dù ngây nhiên chạm mặt, cũng chỉ có thiện ý, có chút người tài đại khí thô, còn tiện tay ban thưởng chút tiền tài, biểu đạt cảm ơn, ý ngầm: Huynh đệ, nếu có một ngày ngươi phát hiện ta nằm ở đây, như vậy nể mặt tiền thưởng hôm nay, tận tâm một chút. Mấy cái tay toán chân tán, thu thập cẩn thận cho ca a...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.