Ba người Tuyết Kiếm Sương đang tĩnh dưỡng trong tiểu viện mà Vân Dương an bài.
Lúc này, thương thế của bọn hắn đã khỏi hẳn, tu vi cũng khôi phục lại như cũ, mặc dù như thế, khi biết cả thế gian đang tranh nhau bảo đồ da rồng cũng không có xuất thủ.
Thậm chí còn không hứng thú.
- Bước kế tiếp nên làm thế nào?
- Hiện tại ta chẳng thế suy nghỉ được gì cả. Chỉ chờ báo lại ân tình của Vân công tử, sau đó rời khỏi giang hồ, an ổn sống qua ngày không phải là tốt sao!
- Vậy cấm chế trên người thì phải làm sao?
- Ha ha, ta cũng không để tâm cái thứ cấm chế này. Hiện tại ta đang muốn tìm, một chỗ táng thân thật tốt, sau đó mời Đao cùng Băng đi qua. Chờ đến khi cấm chế phát tác, liền tự tuyệt kinh mạch, lặng yên lân đường.
- Về phần sau khi chết thế nào, hậu sự ra sao, thần cốt trên người đi đâu... Vậy cũng là chuyện của sau đó. Chúng nào nào có thể quản được, lo nhiều như vậy làm gì, chết là chết, nhất tử bách xuôi a.
Tuyết Tôn Giả nhẹ nhàng nói:
- Không sai, ta cũng đã hết ý với giang hồ. Hiện tại... Thực không chờ nổi thêm nữa.
Kiếm Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả cùng cúi đầu thở dài.
Mới chỉ có mấy ngày, ba người đều đã tiều tụy. Mỗi người như già thêm mấy chục tuổi, cho dù thương thế đã khỏi, tu vi khôi phục, nhưng tình huống vẫn không chút chuyển biến tốt đẹp.
Tựa như ba lão nhân đã sớm nằm trong quan tài, chỉ chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212813/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.