- Nói như vậy, Đông Thiên Lãnh là giả bờ, nhưng đạo cụ, lại là thật?!
- Hẳn là... Đúng vậy.
- Ừm... Lý do của các ngươi... Chính là Cửu U Thập Thất Thiếu kia, vì sao lại nói vậy?
Ánh mắt Vân Tiêu Dao càng thêm sắc bén.
Vân Dương cười cười:
- Truyền thuyết này cũng không phải gì bí ẩn, phàm là người bác học nhớ nhiều đều hầu như biết đến, rất nhiều dã sử đều có ghi chép, có thể nói là thần thoại nổi tranh nhất Thiên Huyền đại lục.
Vân Tiêu Dao đứng yên như tượng hỗ, một hồi lâu sau, mới sáp nhiên nói:
- Tiểu tử, ngươi có tính tới chuyện, hai khối da đó là hàng thật hay không?
Vân Dương nói:
- Chính là thấy nó giống thật, nếu không ta sao có thể để Đông Thiên Lãnh đứng ra dẫn động chuyện này?
- Bây giờ đã không phải là nhìn như giống thật nữa... Ừm, lời này của ngươi, ý là ngươi biết cái kia có thể là thật!
- Cái này không quan trọng.
Vân Tiêu Dao thở dài bi thương:
- Đứa nhỏ... Chuyện gì đều có biến số, hiện tại, ta chỉ hy vọng thứ ngươi bỏ ra là giả... Nếu không, khả năng ngươi đã bỏ lỡ cơ duyên trọng yếu nhất cả đời!
- Cơ duyên kia, có thể cho ngươi trường sinh bất lão, trở thành Thần Tiên trong thần thoại, thành tựu truyền thuyết a!
Vân Tiêu Dao tiếc hận như biển cả gợn sóng, thao thao bất tuyệt, một song lại cao hơn một sóng.
- Chuyện đó để nói sau đi.
Vân Dương tỉnh tháo nói:
- Đầu tiên, ta là người, là người, ta có trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212811/chuong-695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.