Chương trước
Chương sau
Vân Dương cười to một tiếng, ôm lấy hai tiểu gia hỏa vào trong ngực, hai tiểu gia hỏa không nói hai lời, trực tiếp dán sát vào ngực Vân Dương, nằm yên trong đó.
Với bọn chúng mà nói, đây là chỗ nghỉ ngơi quen thuộc đã lâu không thấy, nay ôn lại mộng cũ, lưu luyến vô hạn.
Vân Dương nhẹ nhàng vuốt ve hai tiểu gia hỏa, hai tiểu gia hỏa lập tức phát ra tiếng gầm gừ thoải mái, lỗ tai run run, cái đôi xù đảo tới đảo lui, khi thì dựng thẳng như cột cờ, khi thì cuộn thành một cục cầu nhung, khi thì vừa lắc tới lắc lui, tựa như đồng hồ quả lắc.
Vân Dương cẩn thận quan sát, sau khi xác nhận thương thế trên người Nhị Bạch Bạch cùng Tam Bạch Bạch đều đã hoàn toàn khỏi hẳn, không để lại nửa điểm họa ngầm, hơn nữa... Vân Dương còn phát hiện, hai tên gia hỏa này, không những trị sạch thương thế, lại còn tiến giai!
Càng khoa trương hơn, bọn nó không chỉ tiến một cấp, hai cấp, ba cấp...
Vân Dương kinh ngạc phát hiện một chuyện, bản thân hắn hiện tại, lại không nhìn thấy giai vị của hai nhóc Bạch Bạch này!
Chẳng lẽ, tu vi giai vị của hai tiểu gia hỏa này đã vượt qua hắn?
Điều này sao có thể?
Không thể a?
Nhưng vô luận hắn cảm thán thế nào, so với ba nhóc Bạch Bạch trong nhà, hai nhóc Bạch Bạch này đã vượt qua Lão đại của chúng một đoạn, phẩm giai cũng gia tăng nhiều.
- Chẳng lẽ ở trong không gian, có thể khiến chúng thăng cấp thăng phẩm càng nhanh, nếu không sao có thể tiến cảnh đến mức này?!
Vân Dương sờ cằm suy nghĩ:
- Nếu quả như vậy, phải nhanh chóng để ba nhóc Bạch Bạch kia tiến vào tăng giai một chút mới được, huynh đệ một nhà, nếu để thực lực chênh nhau nhiều quá thì không ổn.
- Kỷ Kỷ!
Một tiếng kêu thanh thúy vang lên.
Vân Dương nhíu mày, theo tiếng kêu mà nhìn lại, chỉ thấy một nhóc chim nhỏ, đang bay trên bầu trời trước mặt, đôi mắt tròn trịa nhìn qua, trong ánh mắt tràn đầy thân thiết, đương nhiên, còn có mấy phần ý khinh thường tranh đoạt với hai nhóc Bạch Bạch.
- Kỷ Kỷ...
So với Lục Lục, Bạch Bạch, Vân Dương thực sự thiếu chút quên mất gia hỏa này, vội vàng ngoắc tay, để Kỷ Kỷ đậu vào lòng bàn tay mình, cẩn thân xem xét một chốc, nhíu mày buồn bực:
- Kỷ Kỷ, ngươi nói xem, hai đứa bọn nó tiến bộ nhiều như thế, vậy sao ngươi còn không cả mọc lông vậy? Có phải mấy hôm rồi lười biếng không chịu tu luyện không?
- Kỷ Kỷ Kỷ Kỷ...
Kỷ Kỷ líu ríu kêu, ngẩng cái đầu chim, ra vẻ còn càng thêm kiêu ngạo.
Ý đại khái chính là... Bổn đại nhân chính là Thần thú, sao có thể dễ dàng tiến giai như hai gia hỏa ngu xuẩn này?
Hai nhóc Bạch Bạch nghe vậy, lập tức hừng hực giận giữ, dùng tốc độ vượt qua cả phản ứng của Vân Dương mà vọt qua, tức thì đè Kỷ Kỷ xuống dưới chân, chà đạp một trận.
Cho dù là Thần thú, nhưng dù sao nó còn nhỏ... Huống chi... Đến cùng có phải là Thần thú hay không, vẫn còn phải khảo chứng.
Kỷ Kỷ liên thanh kêu thảm, liều mạng giãy dụa, thật lâu mới thoát khỏi cái đè của hai nhóc Bạch Bạch, quơ cái cảnh trụi lủi, bay đến trước mặt Vân Dương.
Sau đó quơ một cái cánh, một cái còn lại tiu nghỉu xuống, cánh nhọn chỉ vào hai nhóc Bạch Bạch, thần thái kịch liệt nhìn Vân Dương, gấp tút tìm từ, líu ríu phẫn nộ kêu lên.
Khoa tay múa chân, chít chít trách trách, hiển nhiên đang thao thao bất tuyệt lên án hành vi phát rồ, không coi ai ra gì, khinh nhờn Thần thú của hai nhóc Bạch Bạch.
Gia hỏa này, đúng là có tiến bộ, nhưng là tiến bộ năng lực cáo trạng!
Vân Dương không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
- Mâu thuẫn miêu điểu các ngươi...
Vân Dương chững chạc đàng hoàng nói:
- Ta không can thiệp, các ngươi tự giải quyết.
Kỷ Kỷ nghe vậy lập tức ủ rũ, nản chí tang ý, hai nhóc Bạch Bạch thì đầy vênh váo tự đắc.
“Ấy da da...”
Một tiếng kêu đầy tức giận như đang cảnh báo vang lên.
Lục Lục tức giận, nổi bão, rõ ràng là ngày trùng phùng, nhưng ba tên này còn muốn nội đấu, thực sự không có tiền đồ, không biết xấu hổ? Các ngươi muốn chọc tức Lão đại ta sao?!
“Ấy da da nha nha nha...”
Lục Lục kích động gầm rú, đại ý là: Nếu còn đánh nhau nữa, liền trục xuất vĩnh viễn, không cho phép trở lại!
Vừa đe dọa, ba tên gia hỏa lập tức câm nín, muốn bao nhiêu ngoan hiền thì có bây nhiêu nhu thuận đáng yêu.
Đối với bọn chúng mà nói, có thể tu luyện ở đây, chính là đại đại cơ duyên a!
Không cho vào nữa... Vậy sao có thể!
Tu luyện ở ngoài, phải mất bao nhiêu ngày tháng mới có thể tiến bộ như ở trong này.
Kích động hồi lâu, Vân Dương mới chợt nhớ xem lại tình huống của bản thân.
Cho đến khi vừa vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, mới cảm nhận bản thân mạnh tới như vô địch!
Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác khi vừa đột phá.
Nhưng ảo giác thì ảo giác, lần tấn thăng này mang đến cho hắn tiến bộ như được “Thoát thai hoán cốt”.
Cái này là thật, thật không thể giả!
Đầu tiên là tu vi tiến trên diện rộng, trực tiếp vọt tới Đạo cảnh Tam trọng, hơn nữa còn là Tam trọng đỉnh phong.
Điều này đã có thể tính là đại kinh hỷ, thế nhưng điều khiến Vân Dương càng thêm kinh hỷ, chính là khiếu huyệt trong cơ thể hắn lại mở thêm hai cái!
Vốn hắn đã mở mười khiếu, đây đã là điều mà Thiên Huyền đại lục chưa từng có, mà sau khi chiến với đám sát thủ kia, kiên trì đến cùng, chịu áp lực mà mở thêm hai khiếu, tổng đạt mười hai khiếu. Điều này càng vượt qua nhận biết của tất cả tu giả trên đời, mà hiện tại, lại mở thêm hai chỗ, tổng cộng mười bốn khiếu!
Cho nên có thể nói, điều này lại càng kỳ hơn kỳ, càng dị hơn dị?!
Sau khi Vân Dương cảm thấy kinh hỷ, hắn lại càng cảm thấy ngơ ngác.
Người Thiên Huyền đại lục mở được chín khiếu đã là đỉnh cấp thiên tài, nhưng bây giờ hắn lại mở tới mười bốn khiếu?!
Tình huống này, thực sự khiến người khó hiểu?!
Thậm chí... Nếu cứ kéo dài như vậy, khi hắn đạt đến tầng thứ năm, thứ sáu... Không phải sẽ tiếp tục mở thêm khiếu huyệt khác nữa sao?!
Như vậy, cuối cùng lại có thể mở bao khiếu huyệt?
Ngoài ra, đến cùng trong cơ thể con người, có thể mở được bao nhiêu khiếu huyệt?
Lúc đầu, Vân Dương hắn còn cho rằng, thập khiếu đã là cao nhất...
Dù sao, trên thân thể một người, tính đâu ra đấy cũng chỉ có mười lỗ thủng...
Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng, rốn, còn có... Khục khục... Hai cái trước sau kia...
Đối với lý thuyết về cửu khiếu, ban đầu Vân Dương hắn còn khịt mũi coi thường.
Nguyên lý thập khiếu, chính là tự hắn nghĩ ra, vốn lúc đó còn cảm thấy tự kiêu, độc chiếm bí mật không người biết.
Nhưng hiện tại, cái mà hắn từng cảm thấy tự kiêu, thực sự còn không bằng quả rắm!
Thôi, tạm thời không nghĩ tới cái chuyện phí công vô ích này nữa, dù sao trạng thái trước mắt có vượt qua nhận biết cũng được, dù sao cũng là chuyện tốt, liên tục kiểm tra thân thể, cảm nhận tốc độ vận chuyển chân nguyên còn phải vượt trước cả chục lần... Độ tinh thuần của Huyền khí, cũng vượt trước gập bội...
Về phần độ tinh tiến chính xác hơn, còn cần phải xem hiệu quả chiến lực mới xác nhận được.
Mà lần cùng với việc tu vi tiến nhanh, không gian lại mở, Lục Lục trở lại, điều khiến Vân Dương càng hài lòng...
Chính là ông bạn già của hắn, binh khí mà hắn yêu mến nhất, Thiên Ý Chi Đao đã trở lại trong tay.
Ừm, thiếu chút quên mất, tu vi đột phá, đồng nghĩa với... Thiên Ý đao pháp sẽ lại có tiến bộ, mở thêm sát chiêu.
Đao thứ tư mà hắn chờ đã lâu, vẫn là một chiêu hai thức Thiên Ý đao pháp.
Thức thứ nhất: Phong Khởi Thiên Ngoại, thứ thứ hai: Bạch Cốt Doanh Sơn.
Thiên Ngoại phong khởi Hồng Trần lạnh, đao hạ trúc khởi Sâm La đình. Một đời thiện ác quay đầu lại, huyết quan trùng thiên Bích Tiêu hồng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.