Chương trước
Chương sau
Vân Dương hừ một tiếng, ánh mắt hiện lên sát cơ sâm nhiên:
- Hóa ra chuyện Cửu Tôn gặp nạn ngày đó, lại có chân tướng như vậy, như vậy hai người kia càng không thể giữ lại. Cửu Tôn đại nhân là anh hùng Ngọc Đường chúng ta, bọn hắn mưu hại anh hùng, chính là địch nhân lớn nhất của chúng ta, vì thế bọn hắn phải trả giá đắt!
- Người Ngọc Đường chúng ta, luôn vì không thể báo thù cho Cửu Tôn đại nhân mà cảm thấy tiếc nuối, hiện tại đã có manh mối trọng đại như này, vô luận thế nào cũng phải đem hai kẻ này kéo ra ánh sáng, thiên đao vạn quả, lăng trì phân thây, nghiền xương thành cho mới hả sạ!
- Trước vốn vì thấy tâm đầu ý hợp với chư vị nên nguyện ý tương trợ, hiện mọi người lại có chung địch nhân, càng nên chung sức hợp tác, giúp người cũng là giúp mình!
Tam đại Tôn giả nghe Vân Dương nói, không khỏi cùng nhau trợn mắt, ngươi cho rằng xử hai người đó dễ như ngươi nói sao?
Còn cái gì mà kéo ra ánh sáng, thực sự bó tay với ngươi...
Hai người kia, có ai dễ kéo ra ánh sáng?
Vân Dương đứng lên, thi lễ thật sâu:
- Còn xin ba vị Tôn giả tương trợ, cho ta được biết thân phận nội tình của hai kẻ này. Cùng với chỗ ẩn náu của chúng, ta nguyện dốc toàn lực diệt trừ hai người kia, bọn hắn là địch nhân chung của chúng ta a!
- Vân công tử, thực lực hai người này quá cao...
Tuyết Tôn Giả nói:
- Thực sự không phải chúng ta không muốn nói thân phận bọn hắn cho ngươi, thực tế mà nói, chúng ta còn muốn hai người đó chết sớm hơn ai hết. Thế nhưng... Nếu ta nói cho ngươi, chẳng khác nào kêu ngươi đi chết, công tử thiếu niên hào kiệt, đường tương lai quang minh bằng phẳng, cần gì nhất thời tranh khí, ngông cuồng trêu chọc đại địch không thể trêu chọc.
Vân Dương trầm ngâm nửa ngày, trầm giọng nói
- Xem ra nếu không tiết lộ chút thực lực của ta cho ba vị, ba vị còn khó mà tin tưởng, Vân mỗ cũng không dài dọng, có một chuyện, có lẽ ba vị có biết, nhưng chưa hẳn rõ ràng.
Hắn thấp giọng nói.
Ba người đồng thời nóng ruột, không kìm lòng nổi mà hỏi:
- Chuyện gì?
- Tin rằng ba vị cũng đã biết, hiện Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đang ở Thiên Đường thành.
Vân Dương hạ thanh âm thật thấp:
- Nhưng chắc hẳn ba vị không biết, hai người này lại đang ở cùng một chỗ, tuy mới quen lại rất thân thiết...
Ba người nghe vậy, sáu con mắt tức thời sáng lên:
- Nếu có hai người này trợ giúp, xác thực đúng là có thể.
Nhưng lập tức lại thở dài:
- Thế nhưng hai người kia, đẫu có dễ điều động đến vậy?
Vân Dương mỉm cười thần bí:
- Trời sẽ không tuyệt đường người, tin rằng ba vị cũng biết, Lăng Tiêu Túy đại ca cũng từng có thù oán với Tứ Quý lâu, lại từng nợ ta một đại nhân tình... Nếu để ta qua mời hắn xuất thủ, mục tiêu lại là người Tứ Quý lâu, tin rằng khả năng rất lớn...
Tam đại Tôn giả lần nữa hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt như gặp quỷ nhìn Vân Dương:
- Thực sao?! Lời này của Vân công tử không phải lừa chúng ta chứ?
- Thật!
Vân Dương nghiêm túc cam đoan:
- Ngay đêm qua, đám người Lăng đại ca còn uống rượu trong nhà ta a, còn rất chính thức giới thiệu Độc Cô Sầu cho ta quen biết1
Lời vừa nói ra, ba người cùng cảm thấy choáng váng, nửa ngày mới ổn định lại được, nhìn nhau một chút, cả ba cùng cảm nhận được thần sắc trong mắt huynh đệ của mình.
Việc này có thể thực hiện!
Tuyệt đối có thể thực hiện!
Vừa nghĩ đến đây, ba người đạt được nhân thức chung, tinh thần lập tức phấn chấn.
Vẫn là câu nói kia, nếu có thể sống, không ai hy vọng mình chết, chớ nói chi còn có hy vọng báo thù, triệt để diệt sát cừu nhân, cơ hội tốt như thế nào có thể buông tha!
Tuyết Tôn Giả hít một hơi thật sâu:
- Nếu công tử có thể mời lực lượng mạnh như thế tới trợ trận, tình huống đương nhiên khác biệt rất lớn, như vậy ta thực sự có thể nói tin tức hai kẻ kia cho công tử. Có điều, công tử vẫn phải cẩn thận làm việc... Nếu Lăng Tiêu Túy không chịu xuất thủ, như vậy... Ngươi nhất định không được khinh cử vọng động, giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt!
Vân Dương nói:
- Yên tâm yên tâm, ta cũng rất quý cái mạng nhỏ của mình!
Bốn người cùng nở nụ cười.
Tuyết Tôn Giả áp thấp thanh âm:
- Trong một văn một võ này, một văn chính là Tất tiên sinh, mưu sĩ trong phủ Thái tử... Tất tiên sinh này là kẻ cực kỳ nguy hiểm, bỏ qua tu vi không nói, chỉ trong nhà của hắn đã sắp đặt vô số cơ quan ám đạo, trong đó không thiếu bẫy rập thiết kế cải dưới đất vài chục trượng, càng bố trí một đầu thông đạo bí ẩn kéo dài ra ngoài thành hơn năm trăm dặm!
- Ngoài ra, vị Tất tiên sinh này còn chuẩn bị thế thân, hơn nữa còn không chỉ một.
Tuyết Tôn Giả nói:
- Đám thế thân của hắn, đều tiềm ẩn trong phủ đệ... Bằng vào hiểu biết của ta, ít nhất phải có ba cái trở lên. Thậm chí cho dù giết một người, cũng khó có thể kết luận là giết được chân thân hay thế thân, thế thân của hắn, vô luận là thần thái thể trạng... Thậm chí ngay cả khí chất đều giống chân thân như đúc, không cách nào phân biệt.
- Lại có chuyện như vậy? Điều này thực đúng là có chút khó giải quyết...
Vân Dương nhíu mày trầm ngâm, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, may mà hắn không hành động tùy tiện, nếu không chỉ sợ đã rơi vào cạm bẫy.
- Về phần một người khác, cũng chính là võ trong một văn một võ.
Tuyết Tôn Giả nói:
- Chính là đại thần trong quân bộ, vị trí người này có thể nói chỉ đứng sau Phó Báo Quốc, thủ trưởng thứ ba hàng thật giá thật... Chuyên môn phụ trách hoạch định kế hoạch quân sự... Ngô Ảnh.
Chợt nghe lời ấy, Vân Dương lập tức biến sắc.
Ngô Ảnh?!
Người này, cái tên này, có thể nói Vân Dương rất quen thuộc mà lại cũng rất không quen thuộc.
Người này cũng như cái tên của hắn vậy, vô tung vô ảnh, khó gặp tung tích.
Người này đảm nhiệm vị trí thứ ba tại quân bộ, có riêng một cái viện để xét duyệt kết luận các kế hoạch quân sự, địa vị cực cao. Mà sở dĩ người này có thể đạt đến bước hôm nay, cũng chính bởi bất cứ một kế hoạch nào đưa ra từ tay hắn, cơ bản không có bất cứ điều gì cẩn thay đổi.
Không chỉ là không người nào dám đổi, chủ yếu hơn là không ai có thể thay đổi!
Từ khi hắn đảm nhiệm chức vụ này đến nay, chẳng những chưa từng ra ngoài làm bậy, mà ngay cả cái viện kia hắn cũng chưa từng bước ra!
Chỉ có mấy tay thân tín, đem tư liệu cần thiết vào cho hắn, sau đó đợi hắn hoạch định kế hoạch, lại đem kế hoạch mang ra.
Đặc lập độc hành như vậy, ngay cả nói là trốn trong xó cũng không tính, căn bản là thâm cư không ra!
Dần dà, người người đều biết quân bộ có một tồn tại như thế, quyền cao chức trọng, nhưng trước giờ chưa từng lộ diện.
Cho nên quan viên Ngọc Đường có một đánh giá: Đây là một người chỉ nguyện cúi đầu làm việc, không tranh quyền thế, không màng danh lợi!
Cho dù hiện nay lão Thái úy Phương Kình Thiên thân mang bệnh tật, khó mà xử lý công việc, càng thêm Phó Báo Quốc không ở kinh thành, Ngô Ảnh vẫn có thể bằng vào mấy tời giấy, khiến cho Quân bộ làm việc ngay ngắn, không có nửa điểm nhiễu loạn!
Mỗi chuyện qua tay hắn, đều chứng minh một chuyện, hắn là loại người vận trù thế cục, quyết thắng ngoài ngàn dặm.
Người này, chính là người mà đám lão soái như Phương Kình Thiên, Thu Kiếm Hàn tín nhiệm nhất, coi trọng nhất!
Lấy tình huống hiện tại mà nói, sau khi lão Thái úy trăm năm, Phó Báo Quốc lại trấn thủ biên quan không về, vậy vị trí Quân bộ đệ nhất nhân sẽ chỉ có người này mới có thể đảm nhiệm, tuyệt không có chuyện ngoài ý muốn!
Không có bất cứ ai, làm tốt hơn được hắn!
Thậm chí Phó Báo Quốc từng nói, người này có tài kinh thiên động địa, luận quân vụ, Phó Báo Quốc hắn xa xa không bằng được đối phương!
Cũng chính bởi vậy, trước đây khi Vân Dương tra nội gian, thậm chí ngay cả hoàng hậu nương nương còn bị hắn kiểm tra rà soát, Hoàng đế cũng trong phạm trù hoài nghi, thậm chí Thu Kiếm Hàn Lãnh Đao Ngâm cũng không được tín nhiệm hoàn toàn.
Lại duy chỉ có người này, Vân Dương chưa từng nghĩ đối phương lại là nội gian!
Thậm chí giờ phút này, Tuyết Tôn Giả nói ra cái tên này, cố nhiên như tiếng sấm đánh động Vân Dương, như trong lòng hắn vẫn có một suy nghĩ khó tin dâng lên.
- Chuyện này, không thể tưởng tượng nổi...
Vân Dương lẩm bẩm nói.
Cho tới giờ khắc này, thậm chí Vân Dương còn có suy nghĩ, Thiết Tranh đang ô miệt Ngô Ảnh, nhưng nghĩ tiếp, lại vẫn quyết định tin tưởng, bởi vì kẻ có khả năng là nội gian nhất lại chưa chắc là nội gian, mà kẻ dưới chân đèn lại có khả năng là nội gian nhất!
- Ta cũng biết công tử tất có lo nghĩ, kỳ thực bằng chứng chứng minh Ngô Ảnh là “Võ” có rất đơn giản... Người này có tu vi cực cao...
Tuyết Tôn Giả nói:
- Ít nhất phải cao hơn chúng ta, ta nghĩ chỉ riêng điểm này đã đủ làm bằng chứng!
Vân Dương lập tức tỉnh ngộ, không sai, nếu Ngô Ảnh này chỉ có tu vi bình thường thì không nói, nhưng nếu hắn có thực lực còn cao hơn cả tam đại Tôn giả, đó thực sự là vấn đề to lớn, nếu nói là đại ẩn tại thị cũng không thể nói thông!
- Chúng ta cần cân nhắc lại một chút, trí tuệ người này không hề kém Tất tiên sinh.
Tuyết Tôn Giả nói:
- Dù đem so với Niên tiên sinh danh chấn thiên hạ... Hai người kia mới đúng là nọc rắn của Tứ Quý lâu, đều là hạng người tâm địa độc ác!
- Nghiêm túc mà nói, địa vị của hai người họ ở Tứ Quý lâu cũng không phải rất cao, thậm chí còn dưới cả chúng ta, còn chịu Tôn vị của chúng ta tiết chế, nhưng phàm là chuyện hồng trần thế tục, nhất là chuyện tương quan với Ngọc Đường Tử U Đông Huyền Đại Nguyên... Những nơi này... Thậm chí bất cứ chuyện gì của Tứ Quý lâu đều phải qua tay họ một lần.
- Hai người kia, ở Tứ Quý lâu có danh hiệu là... Văn Thừa Võ Tướng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.