Giờ khắc này, Bạch Y Tuyết dần dần phát mộng!
Ta chỉ là một con sói con, vốn cho rằng đao chơi đùa với một con cừu nhỏ, thế nhưng không nghĩ đến, con cừu nhỏ lắc mình một cái, biến thành mãnh hổ trưởng thành!
Sau đó mãnh hổ vồ tới một cái, sói con có thể tiếp nhận sao?!
Phốc!
Bạch Y Tuyết như diều đứt dây mà bay ra ngoài, ngã bệt xuống góc tường, trở mình lăn mấy cái, mãi cho đến khi đứng lên vẫn còn cảm thấy hoa mắt váng đầu.
Trừng lớn tròng mắt, sao vàng bay loạn trước mắt, lẩm bẩm nói:
- Là mơ, nhất định là mơ, chỉ là ác mộng thôi mà...
Vân Dương dở khóc dở cười.
Một chưởng này của Độc Cô Sầu, có thể nói là không nói lý đến cực điểm, càng không thể địch nổi, trực tiếp đem cả người lẫn kiếm đánh bay.
- Ta nói... Độc Cô tiền bối, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra?
Vân Dương hỏi.
Vân Dương sở hữu trí tuệ thong thiên, cũng tuyệt không thể nghĩ được, bằng vào thân phận tố dưỡng của Độc Cô Sầu, lại có thể cố tình ẩn giấu khí cơ, cố tình bày nghi trận, cẫu dẫn Bạch Y Tuyết chiến một trận, việc này không phải thắng mà không vinh, mà rõ ràng là tự hạ thân phận.
Chuyện này căn bản không nên phát sinh a.
Bạch Y Tuyết là ai? Độc Cô Sầu lại là người thế nào?
Nhưng chuyện không nên phát sinh, lại cứ thế xảy ra trước mắt, Vân Dương mê võng không hiểu, nhưng khẳng định là phải có nguyên nhân.
Độc Cô Sầu tuyệt không phải loại người tùy tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212730/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.