- Vân Dương, bản thân ngươi có cảm thấy có gì bất thường không? Có chỗ nào không bình thường, không thoải mái, không tự nhiên hay không, cứ nói đi đừng ngại!
Lăng Tiêu Túy khá là khẩn trương.
Không phải do Lăng Tiêu Túy khẩn trưởng vô cớ, mà Niên tiên sinh là ai, bố cục mà hắn để lại há có thể coi như không quan trọng?
Chớ nói chi đó còn là Tứ Quý Luân Hồi Chưởng, nhất chưởng nhất luân hồi, Vân Dương bị đánh tới bốn trưởng, đáng lý nên trực tiếp hấp hối, không có cao thủ dùng tu vi hùng hậu giúp kéo dài tính mạng, e là tùy thời có thể ô hô mới đúng, không như vậy sao có thể suy yếu thực lực phe hắn!?
Đối với chuyện này, Vân Dương cũng cảm thấy dị thường buồn bực, Lăng Tiêu Túy có thể nghĩ tới đây, Trí Tôn như hắn sao có thể không nghĩ ra.
Nhưng sự thực hiện giờ, hắn đã tỉ mỉ vận công, liên tục kiểm tra thân thể mấy lần, hoàn toàn không có dị trạng.
Mà bản thân hắn là người trực tiếp trong cuộc, lúc bị đánh bốn chưởng, hắn cũng có cảm giác được, cảm nhận được một cỗ lực lượng thần bí lấy tư thái tràn trề không gì sánh nổi cưỡng ép xâm nhập vào thân thể hắn, vào thời khắc ấy, thậm chí Vân Dương hắn còn sinh ra cảm giác tuyệt vọng:
- Mạng ta xong rồi! Niên tiên sinh kia nhất định đã nhận ra thân phận của ta!
Nhưng mà sau nháy mắt tuyệt vọng đó, liền không còn cảm nhận bất cứ điều gì bất thường, tất cả lực lượng thần bí kia đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212726/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.