Chương trước
Chương sau
Ánh mắt người áo đen lập tức trở nên sắc bén như đao:
- A, phải không? Chỉ tiếc, hiện tại ta không tin lời người nói, chuyện là do người làm, nhân định thắng thiên, ta muốn làm nhất định có thể làm được, Cố huynh thực sự không chịu đi theo ta sao?
Ngay lúc này, Độc Cô Sầu đột nhiên đứng dậy, quát:
- Ngươi là ai? Đứng bậy nơi đó mà phát ngôn bừa bãi, ngươi không cảm thấy bản thân đứng quá cao sao?
Người kia liếc qua Độc Cô Sầu đầy thú vị:
- Ta đứng chỗ cao, đương nhiên là vì thấy xa. Độc Cô Sầu, ngươi tị thế đã lâu, hiện thân lại đem thân thể mình ngồi thấp như vậy, nhất định là không nhìn được ra xa.
Độc Cô Sầu nở nụ cười nhàn nhạt:
- Thật sao? Thực sự là vậy sao?
Người áo đen nghiêm túc hồi đáp:
- Đúng vậy, ta đứng chỗ cao, tự nhiên có lý do của nó. Bởi vì đứng ở độ cao như vậy, có thể quan sát chúng sinh. Độc Cô, ngươi làm bạn với thê tử của mình quá lâu, lâu đến mức đã không biết hồng trần đã có quá nhiều biến hóa. Ta khuyên ngươi một câu, nếu như ngươi đã quyết định tị thế, cũng không nên tiếp tục ra ngoài vọng động, chọc thị phi giang hồ, đi dạo thì không sao, đi nhanh về nhanh. Nếu cứ để một mình thê tử ngươi ở trong thung lũng kia, chẳng phải sẽ càng thêm tịnh mịch?
Hắn mỉm cười nhìn Độc Cô Sầu:
- Nhưng nếu ngươi không nghe khuyến cao, kiên trì ở lại chọc thị phi, chỉ sợ thê tử ngươi... Cũng sẽ không còn phải tịch mịch.
Con ngươi Độc Cô Sầu khẽ co lại:
- Ngươi nói bóng nói gió một hồi, ý là muốn đưa ta xuống dưới theo nàng sao?
Người áo đen cười cười, không nói gì, nhưng mà chân ý trong đó, lộ rõ trong nụ cười này.
- Ngông cuồng!
Độc Cô Sầu hừ một tiếng:
- Xưng tên ra.
Người áo đen thản nhiên nói:
- Tứ Quý lâu, họ Niên!
Oanh một tiếng.
Vân Dương như thấy trong đại não mình xảy ra một vụ nổ mạnh!
Tứ Quý lâu, họ Niên!
Tứ Quý lâu, Niên tiên sinh!
Giờ này ngày này, giờ này khắc này, hắn, rốt cục được gặp người này, oan gia đối đầu, tử thù không đội trời chung!
Năm!
Khó trách, đối mặt với tứ đại cao thủ, vẫn không kiêu không ti, lại có thể tùy tiện nói chuyện, tự tin từ cao nhìn xuống.
Thủ lĩnh cao nhất của Tứ Quý lâu, tự nhiên có lực lượng này!
Một bên khác, Lăng Tiêu Túy kỳ quái nhìn lên người áo đen trên trời, thản nhiên nói:
- Niên tiên sinh, cần gì hùng hổ dọa người như thế, ngươi thực sự không có ý định xuống chào hỏi lão bằng hữu sao?
Niên tiên sinh chắp tay đứng thẳng trên không trung, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn xuống, nhìn Lăng Tiêu Túy:
- Khó trách Cố Trà Lương kiên quyết như thế, hóa ra ở đây còn có hai vị thiên hạ đệ nhất làm chỗ dựa. Chậc chậc, không tệ không tệ, Độc Cô Sầu, Lăng Tiêu Túy, có hai người các ngươi, đích thực là có tư cách chống lại bất cứ thế lực nào trong thiên hạ!
Ngoài miệng cường ngạnh, nhưng trong lòng cũng có chút thầm rút.
Vốn hắn đã định rời đi, không vào Thiên Đường thành nữa. Thế nhưng... Ngoài ý muốn phát hiện, Thiên Vấn bị hắn cầm tù từ lâu, lại bí ẩn đào thoát khỏi chỗ giam cầm...
Hơn nữa còn tới Thiên Đường thành.
Đối với Niên tiên sinh cùng Tứ Quý lâu mà nói, điều này quá mức quan trọng!
Hiện tại, mặc dù biết rõ ở đây có tứ đại cao thủ, nhưng lại không thể không bước vào, vô luận thế nào, đều phải bắt gia hỏa họ Cố này trở lại.
Nếu không hậu quả khó lường.
Nếu động thủ, nhất định sẽ phải đối đầu với Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu. Nhưng chuyện đã tới nước này, có ăn nói khép nép cũng vô dụng, không bằng cứ cường ngạnh đến cùng.
Độc Cô Sầu thản nhiên nói:
- Ngươi cho rằng, lực lượng của chúng ta còn chưa đủ?
Niên tiên sinh nói:
- Niên mỗ xưa nay chưa từng tự coi nhẹ bản thân, nhưng cũng không dám nói có thể đồng thời đối đầu với hai vị, người mà hai vị muốn bảo hộ, trên đời này không ai có thể rung chuyển. Chỉ có điều, không biết vì sao hai vị muốn đối nghịch với Tứ Quý lâu ta? Dù hai vị có vô địch thiên hạ, nhưng nếu thực sự muốn địch với Tứ Quý lâu, tư vị trong đó, chắc hẳn sẽ rất mỹ diệu a!
Lăng Tiêu Túy nói:
- Cũng chưa phải chưa từng thử qua. Thế nhưng chẳng phải hiện tại Lăng mỗ vẫn sống rất vui vẻ sao, nghĩ như thế, nếu lại nếm thử thêm một lần cũng chả làm sao. Hiện tại còn có Độc Cô huynh chi viện, kẻ nên nhức đầu hẳn là Tứ Quý lâu a?
Niên tiên sinh cười cười:
- Lăng Tiêu Túy ngươi cố nhiên vẫn là Lăng Tiêu Túy của trước kia. Mà Tứ Quý lâu ta hiện tại, đã không còn là Tứ Quý lâu của ngày đó, nếu hai vị có nhã hứng, Tứ Quý lâu nhất định phụng bồi, tất sẽ không thể hai vị thất vọng.
Lời này của Niên tiên sinh rất trực tiếp, ý uy hiếp trong đó hoàn toàn không che giấu, có thể nói là vô cùng không khách khí, so với trực tiếp đối mặt khiêu chiến cũng không kém là bao.
Lăng Tiêu Túy sầm mặt lại, một tay chậm rãi chạm vào chuôi kiếm, khí thế toàn thân trào ra.
Không ngờ, Độc Cô Sầu đã lại đi trước một bước, hít một hơi thật sâu:
- Lăng Tiêu, Tứ Quý lâu là đối thủ cũ của ngươi, nay đánh cũng không có gì mới, mà với ta lại là lần đầu gặp, trận này, để ta đến!
Lăng Tiêu Túy chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Ngươi đã có nhã hứng xuất thủ, vậy nào còn cần ta ra tay. Hôm nay chẳng những có rượu ngon món ngon, lại còn có tiết mục múa kiếm kinh thế khó thấy!
Độc Cô Sầu cười ha ha, tay phải chậm rãi vươn ra, hơi nghiêng nghiêng, trường kiếm sau lưng ong vang cộng hưởng, quang mang lấp lóe, tự động rơi vào tay hắn!
- Mấy trăm năm không hiện thế, có lẽ thế nhân đã quên, Độc Cô Sầu là người thế nào!
Độc Cô Sầu nói từng chữ:
- Ta cần nhắc nhở người trong thiên hạ một chút, kiếm của Độc Cô Sầu, vẫn có thể giết người!
Hắn ngẩng đầu, hai mắt nhìn vào Niên tiên sinh ở trên không trung, hai đạo kiếm ý bắn ra từ trong ánh mắt, trong nháy mắt chiếu sáng cả trời đêm.
Niên tiên sinh đứng chắp tay, ánh mắt không chút né tránh nhìn tới.
Bốn ánh mắt đụng nhau trên không trung.
Rõ ràng chỉ bốn mắt nhìn nhau, toàn bộ không gian đã lại nổ ầm một tiếng!
Đùa à?
Tại sao lại có chuyện như vậy? Chỉ một ánh mắt, lại có thể sinh ra trùng kích kinh người như thế? Nếu như ánh mắt này mà nhìn lên người có tu vi hơi kém, chẳng phải một ánh mắt cũng có thể giết người?
Hóa ra ánh mắt giết người là có thật?!
Sau một khắc, Độc Cô Sầu lóe lên, thân hình biến mất khỏi chỗ cũ, mà Niên tiên sinh trên không trung lại cười dài một tiếng:
- Đến hay! Ta cũng muốn thử chút uy năng của Thiên Bảng đệ nhất!
Chỉ thấy hai đạo nhân ảnh như Tiềm Long thăng thiên, vội vã xông lên không trung, vẻn vẹn chỉ trong quá trình này, kiếm quang tung bay phủ khắp thiên địa, kiếm mang như phong ba bão táp không ngừng nở rộ, tiếng vang trầm muộn vang lên không dứt, chỉ ngắn ngủi mấy cái nháy mắt, hai người đã trao đổi không biết bao nhiêu kiếm, bao nhiêu quyền, bao nhiêu cước!
Lại oanh một tiếng, hai người chịu lực trùng kích to lớn mà bay rớt ra ngoài, bóng dáng bay ngược vừa hiện ra trước mắt mọi người, sau một khắc lại quấn lại với nhau, thanh âm va chạm phanh phanh không dứt.
Vân Dương dùng hết thị lực nhìn qua, thực sự không muốn bỏ lỡ một chi tiết nhỏ xíu này, chỉ có hiểu rõ giới hạn thực lực Niên tiên sinh, mới có thể khiến kế hoạch báo thù của hắn được hoàn thiện. Mà Độc Cô Sầu, hiển nhiên đủ tư cách dẫn động toàn bộ chiến lực của Niên tiên sinh!
Vân Dương dõi mắt nhìn xem, đã thấy kiếm quang lăng lệ lóe lên, thoáng như ma thuật hóa thành ba, ba kiếm giống nhau như đúc, không ngoại lệ cùng phát ra kiếm mang kinh người, chém ngang về trước.
Trong nháy mắt này, không khí bốn phía như đều bị ba kiếm này thu lại, triệt để phong tỏa!
- Kiếm tốt!
Niên tiên sinh cười lớn một tiếng, toàn lực phản công ứng đối, không dám có chút chậm chẫ, ngoài miệng lại nói:
- Độc Cô Sầu, ngươi hưởng thụ thiên hạ cúng bái bao năm như vậy đã quá nhiều. Nhưng Thiên Bảng đệ nhất thì sao? Hiện giờ sớm đã không còn Thiên Bảng, lớp sóng trước như ngươi, nhất định bị sóng sau xô đổ!
- Ngươi đã không biết tiến thối, hôm nay để bản tọa dạy ngươi một phen!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.