Bình tĩnh mà xem xét, cuống họng của Độc Cô Sầu cũng không tốt, nhưng đám người có thể nhận thấy, lão hát cực kỳ dụng tâm, cuống họng khàn khàn, khiến người nghe không kìm nổi mà bi thương.
Người như bộ xương khô nghe nghe, lại đem vô hạn suy nghĩ quy về một tiếng thở dài ảm đạm.
Sắc mặt Lăng Tiêu Túy cũng có hết sức suy tư. Phượng Huyền Ca càng trực tiếp nhắm mắt lại, tĩnh tâm nghe hát, một tay khẽ nhẹ đánh nhịp lên chân, trên mặt tràn đầy vẻ hồi ức.
Tóc trắng phơ, rả rích lay đội trong bóng đêm, nghiêm túc lộ rõ.
Trong lúc nhất thời, bốn tồn tại đứng trên đỉnh thế gian cùng đăm chiêu.
Nhân vật thần thoại truyền kỳ như bọn hắn, kinh lịch phong phú hơn người thường vô số lần, trong cuộc đời, có thể trở thành nhân vật truyền kỳ như vậy, ai không có chút chuyện khắc cốt minh tâm?
Trong nháy mắt, chuyện cũ như mây khói thoáng qua, mấy trăm năm quang âm lần lượt chảy qua trước mắt.
Hát lại bài hát mà người trong lòng thích nhất, tư vị trong đó...
Những người đã từng thâm tình lưu luyến kia, hiện tại ở phương nào?
Những nữ nhân phong hoa tuyệt đại, từng cùng nhau triền miên vô tận kia... Hiện tại đã sớm hóa thành gió táp mưa sa...
Giờ phút này, khí thế đỉnh phong lui bước, chỉ để lại bốn lão nhân ngồi đối diện cùng uống rượu, mặc dù bọn hắn đã sớm bễ nghẽ vân tiêu, nhưng bên người còn có người làm bạn sao?
Đều nói đại đạo gian khổ khó đi, cô tịch vốn là chuyện trong dự liệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212719/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.