Chút thức ăn đã bưng lên, lão giả tóc trắng tiện tay vung một cái, một vò rượu đã xuất hiện trên bàn.
- Chỉ có một vò?
Gia hỏa tựa như bộ xương khô kia nói:
- Bao năm nay ngay cả nước ta cũng không uống, vất vả mới uống rượu của ngươi một lần, thế mà ngươi chỉ bỏ ra có một vò?
Lão giả tóc trắng hừ một tiếng:
- Bàn về ẩm tửu, ngươi còn kém lắm. Rượu ngon, nếu một lần xuất hiện cả mấy trăm vò, như vậy trong mọi người sẽ đều cảm thấy không đáng giá, ban đầu vốn có thể uống một cân, nhưng lúc đó chỉ uống được tám lượng.
- Cho nên phải để mọi người đều cảm thấy thiếu, sau đó trong lúc vô hình ai nấy cũng sẽ cùng một suy nghĩ “Ta muốn uống nhiều hơn một chút, không để thua thiệt người ta”, như vậy uống mới có thú!
Lão giả tóc trắng khinh thường giải thích.
- Cao kiến!
Độc Cô Sầu cùng trung niên nhân cùng sáng rực hai mắt.
Người như bộ xương khô cũng cười quái dị, vừa bóc nê phong, vừa nói:
- Vậy rượu này, ngươi còn mấy vò?
Lão giả tóc trắng nói:
- Trên đời này, hiện chỉ có một vò!
“...”
Ba người cùng sửng sốt.
Chỉ có một vò này?
- Thật hay giả?
Trung niên nhân kinh ngạc nói:
- Tại sao ta cảm thấy lời ngươi nói không có mấy câu là thật a?
Lão giả tóc trắng bình chân như vạy:
- Tin hay không là do ngươi a.
Nê phong đã được bóc.
Mùi rượu nhanh chóng bay lên, hình thành một đạo sương khói mông lung, trong sương khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212713/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.