Sau đó, Hoàng đế bệ hạ và Vân Tiêu Dao lại bắt đầu dùng những vấn đề khác hỏi đùa Bảo Nhi, Bảo Nhi trả lời dĩ nhiên này mùi vị non nớt, hơn nữa có rất nhiều chuyện đều nói kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, còn nhiều lúc thì tròn miệng mơ màng nhìn hai người, hoàn toàn không hiểu gì. Nhưng những câu trả lời có thể tiếp xúc được câu chuyện cũng đã đủ để Hoàng đế bệ hạ và Vân Tiêu Dao giật nảy mình, không khỏi kinh hãi. Nhất là Hoàng đế bệ hạ, cảm thấy tuổi già an lòng, có người kế tục. Sau khi ông kiểm tra xong tiến độ học hành của Bảo Nhi thì càng cảm thấy vừa lòng thỏa ý. - Bảo Nhi là một thiên tài! Hoàng đế nói với Vân Tiêu Dao. Vân Tiêu Dao gật gật đầu: - Không chỉ là một thiên tài, phải nói là một đứa nhỏ thông minh đến nhà rồi. Nếu được lựa chọn, thần thực sự không muốn để đứa nhỏ như vậy lẫn vào trong hoàng quyền hỗn loạn... Hơn nữa, người không cảm thấy đứa nhỏ này, có chút trầm tĩnh quá không? Sự nghịch ngợm và hoạt bát của những đứa trẻ bình thường... căn bản không hề thấy. Trẻ con... mà không thích chơi đùa sao? Hoàng đế bệ hạ xem thường nói: - Ngươi đang nói gì vậy, tôn vị cửu ngũ chí tôn nếu không phải đánh đổi nhất định sao có thể có được. Đừng có đem cái ví dụ rời xa hoàng quyền của ngươi năm đó đặt lên Bảo Nhi có được không hả? Hơn nữa không phải Bảo Nhi thỉnh thoảng cũng chơi đùa hay sao? Haizz... anh tài từ trên trời rơi xuống tự biết sau này trách nhiệm lớn nên giờ thông minh sớm một chút... Ta thì cảm thấy nên đáng vui mừng mới đúng. Vân Tiêu Dao nhe răng: - Người đó chẳng qua chỉ đang đem suy nghĩ của người, lộ tuyến người đã định sẵn đặt lên người Bảo Nhi, vậy mà cũng dám khoe khoang. - Như nhau, như nhau thôi. Suy nghĩ của ngươi lẽ nào không phải định rập khuôn lại con đường của ngươi năm đó. Nghe phụ hoàng nói, từ khi còn bé ngươi đã không giống những đứa nhỏ khác. Hoàng đế bệ hạ liếc mắt: - Trái lại suy nghĩ của Trẫm có gì không tốt chứ? Mặc dù lúc này không giống những đứa nhỏ khác, khó có được tuổi thơ vui vẻ nhưng lại được hưởng một địa vị lớn, cái nào nặng cái nào nhẹ, lấy hay bỏ như thế nào có thể thấy rất dễ dàng. Vân Tiêu Dao hừ một tiếng, trợn trắng mắt, không muốn nói. Lập trường quan điểm của mỗi người khác nhau. Giá trị vui vẻ, điểm hưng phấn, độ hạnh phúc của mình so với ông anh hoàng đế của mình rõ ràng khác biệt, khó mà nói rõ được. Bảo Nhi là cháu trai ruột của người ta, mình chỉ quản giúp, chẳng lẽ lại nói nhiều về lập trường. Có điều sau này đứa trẻ Bảo Nhi phải khổ rồi, haizz, ai bảo Bảo Nhi không phải là cháu trai ruột của mình chứ! Vừa nghĩ tới đây, Vân hầu không khỏi nhớ đến Vân Dương và chuyện xấu hổ của Vân Dương với Kế Linh Tê ngày trước, bắt đầu manh nha suy nghĩ nếu Vân Dương sớm thành gia một chút, vài ba năm nữa mình cũng có cháu trai để ẵm bồng rồi... - Đáng tiếc đến giờ lão Thu vẫn hôn mê bất tỉnh... Haizz, Trẫm thật sự muốn thảo luận với hắn một chút... Hoàng đế bệ hạ cảm thán thở dài. - Thảo luận một chút? Hẳn là khoe khoang một chút chứ gì? Nếu lão Thu biết người chờ hắn tỉnh lại để kích thích hắn chuyện đến giờ vẫn chưa có tôn tử và ngoại tôn thì thần đoán chắc hắn nguyện không tỉnh lại để đối mặt với gương mặt ghê tởm và chủ đề bàn luận tức chết người này của người. Vân Tiêu Dao nói xong một câu thì đứng dậy nghênh ngang rời đi. - .. Ngươi nói cái gì? Câu này của Vân Tiêu Dao quá dài và nửa chừng cũng chẳng chấm phẩy, Hoàng đế bệ hạ nghe một hồi vẫn chưa kịp hiểu ra ý thật trong câu đó. ... Vân Dương nhàn rỗi liên tục hai tháng. Trong gần hai tháng ròng rã này hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cho dù là chư vị hoàng tử hay Thiên Đạo Xã Tắc môn kia đều không hề có bất kỳ động tác gì. Trạng thái này khiến Vân Dương hơi kinh ngạc, nhưng lại không thể làm gì. Dù sao giờ ngoài đảm bảo an toàn cho Bảo Nhi, hắn còn phải xem chừng Kế Linh Tê và Nguyệt Như Lan, cộng thêm năng lực hóa tướng vẫn chưa hồi phục nên dĩ nhiên không thể ra ngoài điều tra manh mối. Nhất là gần đây, hắn luôn cảm thấy suy nghĩ cực đoan tìm đến cái chết trong lòng Nguyệt Như Lan càng lúc càng lớn. Đối với điểm này hắn hận không thể ngày ngày trợn to mắt nhìn để đảm bảo không có vạn nhất xuất hiện. Còn một việc nữa là Vân Dương biết, trên người Kế Linh Tê có vẻ tràn đầy bí mật, hơn nữa còn là bí mật lớn kinh thiên động địa không tầm thường. Mặc dù người trong cuộc Kế Linh Tê không biết, còn đám Nguyệt Như Lan, Vân Tiêu Dao và Bạch Y Tuyết đều hiểu lầm mình, nhưng Vân Dương là người trong cuộc sao có thể bỏ qua cho biến cố to lớn này. Vân Dương rất hứng thú muốn biết sức mạnh siêu dật này. Ngày đó... hồng quang lóe lên trên người Kế Linh Tê là thứ gì? Thế là trong khoảng thời gian này, mỗi lần nhìn thấy người ấy, ánh mắt người nào đó đều như đèn pha kiểm tra tới lui trên người Kế Linh Tê. Kế Linh Tê vừa thẹn vừa xấu hổ vì hành động của người nào đó. Cái tên khốn này, đôi mắt híp gian xảo ngày ngày nhìn cái gì vậy? Ánh mắt đó giống như muốn lột sạch mình vậy... Mỗi lần nhìn thấy đều cảm giác khó chịu... ... Trong thời gian này Thượng Quan Linh Tú có đem bốn tiểu điệt nhi của mình tới hai lần. Khi đến lần thứ hai, trong đầu Vân Dương lóe lên linh quang, dứt khoát giữ bốn tên nhóc kia lại. Để bốn nhóc này làm bạn với Bảo Nhi. Ừm, nên tính là thư đồng! Việc này Hoàng đế bệ hạ rất vui lòng, Thượng Quan Linh Tú cũng mừng rỡ không thôi. Gia tộc Thượng Quan càng cảm thấy như có đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, giờ cho dù là ai cũng có thể nhận ra, đứa nhỏ này có địa vị và tiền đồ gì ở Ngọc Đường đế quốc. Hoặc có thể nói, chỉ cần nó có thể khỏe mạnh trưởng thành, cái ghế chí cao vô thượng của Ngọc Đường đế quốc kia chắc chắn là của nó! Có thể có cơ hội làm bạn từ nhỏ, đây là cơ duyên từ lúc còn để chỏm, là duyên phận cực lớn! Cho dù là người cực kỳ thấu tình đạt lý như Quan lão phu nhân cũng cảm thấy rất vui. Sau khi bốn chất nhi làm thư đồng ở Vân phủ, Thượng Quan Linh Tú càng năng tới. Sau đó Thượng Quan đại tiểu thư và Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan lại khôi phục trạng thái khuê mật trước đó, thường xuyên cùng đi ra du ngoạn, cùng luyện công, cùng nói chuyện phiếm, cùng uống trà, thỉnh thoảng còn uống rượu với nhau... Tình cảm đã cùng ra chiến trường đánh trận đối mặt với sống chết, nếu không phải vì nam nhân nào đó, ba nữ tử này sớm đã là bạn tri kỷ sinh tử. Giờ không khí ấm lại, ngay cả người nào đó ngọn nguồn của sự việc cũng được mời đến tụ tập, tình hình hòa thuận một cách vi diệu. Thế nhưng tai họa ngầm vẫn còn tồn tại. Vân Dương luôn cảm thấy hai tháng nay thật sự quá bình yên. Một cảm giác nguy hiểm cực lớn luôn quanh quẩn trong lòng hắn. Uy hiếp của chư vị hoàng tử không cần phải nói, nhưng Thiên Đạo Xã Tắc môn này... đi đâu mất rồi? Chắc chắn bọn họ sẽ không từ bó việc phá hủy khí số Ngọc Đường! Còn Tứ Quý Lâu... bọn hắn đâu rồi? Còn cả Lôi Động Thiên, rốt cuộc gã đi đâu. Bây giờ đã cách thời điểm gã về Huyền Hoàng giới một thời gian, sao vẫn chưa có tin tức? Giang hồ... Giang hồ hình như cũng không xảy ra chuyện gì lớn, gió êm sóng lặng một cách bất thường... Nhưng một ngày nọ, Vân Dương còn đang suy nghĩ chuyện giang hồ, không biết trạng thái bình yên trước cơn bão lúc nào sẽ kết thúc thì hắn đột nhiên cảm thấy xung quanh Vân phủ của mình bỗng nhiên có quỷ khí âm trầm. Giống như thời khắc này quỷ môn bỗng nhiên mở ra, vô số lệ quỷ, xông ra khỏi Địa Ngục, giáng lâm nơi này. Vân Dương chú ý đến động tĩnh xung quanh nhưng lại không phát hiện ra dị trạng cụ thể, bên Thủy Vô Âm lại nhanh chóng truyền tin tới. - Vô Tình Lâu dốc toàn bộ lực lượng tiến vào thành Thiên Đường với quy mô lớn! - Vô Tình Lâu? Sức chú ý của Vân Dương lập tức bị tình báo chấn động này hấp dẫn. Tổ chức sát thủ thứ hai thiên hạ ngoài Sâm La Đình cuối cùng đã có hành động rồi sao?! Sau đó một tin tức khác lại đến khiến lông mày Vân Dương hoàn toàn nhíu chặt. Đường chủ Hồng Trảm Huyết Đao Đường trong ba tổ chức sát thủ lớn cũng dẫn theo một nhóm người tiến vào thành Thiên Đường! Nhân thủ của hai tổ chức sát thủ lớn này lần lượt vào thành rồi lập tức tựa như giọt nước tan vào biển cả, trong nháy mắt không hề có tung tích. - Bên Vô Tình Lâu cụ thể là ai tới? Có biết không? Vân Dương lập tức hỏi. - Là Hận Biệt Ly lâu chủ Vô Tình Lâu đích thân đến, có vẻ hai vị phó lâu chủ cũng đến cùng. Sát thủ Vô Hình của Vô Tình Lâu không biết cụ thể có mấy tên... Cái này cần xác định thêm một bước nữa. - Trước mắt có thể xác định... Chỉ có Hận Biệt Ly và Hồng Trảm là đích thân đến. Đây là hai tổ chức sát thủ lớn có chiến lực hơn bốn năm mươi sát thủ đỉnh cấp. Tình hình cụ thể đang chờ xác định. Sau khi Vân Dương nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng, thầm thở dài một hơi. Trước đó hắn đã cảm nhận được bầu không khí âm trầm kia, chắc chắn là người của bên Sâm La Đình đến. Nếu vậy, vậy chẳng phải là... ba tổ chức sát thủ lớn nổi danh nhất Thiên Huyền đại lục giờ đang tập hợp trong thành Thiên Đường này như đi chợ sao! Bọn hắn muốn làm gì, có thể nghĩ, không cần nói cũng biết. - Về phần mấy đại tôn giả của Tứ Quý Lâu, hiện tại có thể xác định Băng tôn giả chiều nay đã tiến vào thành Thiên Đường, động tĩnh cụ thể còn chờ điều tra rõ! Còn tin tức tiếp sau đó khiến Vân Dương thực sự ý thức được mưa gió sắp đến, nguy cơ tràn trề. Yên bình lâu như vậy, mình, hoặc có thể nói là Vân tôn không hề có thêm hành động gì nhưng thành Thiên Đường này vẫn trở thành một vòng xoáy khổng lồ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]