Vân Dương một bước ra ngoài, đã thấy Vân Tiêu Dao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi, chậm rãi đi tới tiểu viện của mình.
Ánh mắt Bảo Nhi vừa chạm đến Vân Dương, đã đột nhiên sáng rực, tựa như đứa nhỏ ở ngoài bị bắt nạt, lập tức lại nhìn thấy người lớn lâu ngày không gặp, một tiếng thúc thúc muốn bật thốt ra!
Trên kim điện, Bảo Nhi phải chịu kinh hãi mà nó chưa từng phải nhận!
Nhiều người cứ nhìn nó cứ như sói đói nhìn mồi, hận không thể một ngụm nuốt hết!
Đám người chung quanh đều xa lạ, ngay cả vị Hoàng đế gia gia kia, cũng không thể giúp nó có bao cảm giác an toàn. Người duy nhất có thể để nó cảm thấy an toàn, cũng chỉ có vị thúc thúc này.
Hiện tại, rốt cục được gặp lại.
Giờ khắc này, tiểu Bảo Nhi cơ hồ muốn khóc.
Gặp lại Bảo Nhi, Vân Dương thản nhiên mỉm cười.
Tới đi, bại lộ thì bại lộ, cũng chả có gì quan trọng.
Đường đường là Cửu Tôn, có cái gì mà hắn không thể đối mặt?
Nếu chuyện đã đến vậy, không thể né tránh, vậy thì cứ chính diện nghênh đón thôi, tới đi!
- Khục, hừ!
Vân Tiêu Dao ho khan mấy cái, con ngươi quét qua đứa con tiện nghi của mình.
Thanh âm tiếng ho này, khiến thân thể nhỏ bé của Bảo Nhi lập tức run rẩy, thân hình như muốn bước ra đã đột ngột dừng lại, càng không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu Dao.
Vân Dương cũng theo tiếng nhìn qua, thực sự không thể hiểu nổi, trong thời khắc mấu chốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212657/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.