Ngô Liệt vừa nói, trong số đám công thần mở miệng thẳng thắn can gián kia có chí ít bốn năm mươi người cùng ném qua một cái trợn mắt.
Ngô Liệt vẫn mặt lạnh như sắt, trầm giọng nói:
- Hay là các vị đại nhân cho rằng, chỉ có được các vị công nhận thì mới là huyết mạch Hoàng gia? Còn nếu các vị không đồng ý, thì đó chính là không rõ lai lịch?
Lời nói này, thực sự có chút quá phận, chẳng khác nào chỉ mũi mà mắng đám đại thần có quỷ.
Lão giả râu bạc tức giận hét lớn một tiếng:
- Ngô Liệt! Ngươi bớt ăn nói bậy bạ, ngươi há không biết chuyện này can hệ trọng đại, động một chút chính là nền tảng lập quốc, chuyện của Thiên gia mà lại là chuyện tư sao?! Bớt giả ngây giả dại, sàm ngôn hoặc quân! Trước đây còn cho rằng Ngô Liệt ngươi thiết diện vô tư, một thân thiết cốt bong bong, hôm nay mới thấy được Ngô Liệt ngươi lại là kẻ phát rồ phát dại, sàm ngôn hoặc chúng, hạng tiểu nhân nịnh hót!
Ngô Liệt ngang nhiên ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào mắt lão giả râu bạc, chậm rãi nói:
- Công đạo tự tại lòng người, không phải do cãi chày cãi cối mà có thể cải biến! Hạ quan chỉ nói một câu công đạo, thế mà Vương đại nhân lại thao thao bất tuyệt chụp xuống một cái mũ? Tội danh lớn như vậy, hạ quan tự hỏi không thể gánh nổi, càng không muốn gánh, không nên gánh.
- Ta chỉ hỏi Vương đại nhân một câu, nhìn khắp trên dưới Ngọc Đường hiện nay, ai mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212655/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.