Hoàng đế Bệ hạ câm nín nửa ngày, thật lâu mới trợn trắng mắt nói:
- Đây là quyết định của phụ hoàng năm đó, ngươi có ý kiến, đi tìm hắn mà nói...
Vân Hầu nổi giận vùng lên, một tay vỗ bàn:
- Ngọc Phái Tranh, đồ chổi cùn nhà ngươi, lão già kia chết không biết bao nhiêu năm, ta đi đâu mà tìm hắn! Ta mà đi tìm hắn, vậy ta còn về đây được sao?!
Hai huynh đệ hăng như cắt tiết gà, trừng tròng mắt nhìn nhau.
Sau một hồi lâu, Hoàng đế Bệ hạ mới phốc cười một tiếng:
- Được được, ta không cãi nhau với ngươi. Cũng chỉ có mỗi nhà ngươi mới dãm cãi nhau với Trẫm như thế, nếu không phải là thân huynh đệ của Trẫm, ngươi đã sớm rớt đầu bảy tám lần a!
Vân Hầu hậm hực:
- Ngươi con mẹ nó đừng có đánh trái khái niệm, nghĩ rằng ta muốn cãi nhau với ngươi lắm hả? Thường cách một thời gian, ngươi không chủ động chọc tức ta, ngươi liền không thoải mái phải không?! Ngươi không chịu để ta mắng ngươi, trong lòng có quỷ đúng không?!
Hoàng đế Bệ hạ thở dài:
- Không nói chuyện này nữa, vẫn là giúp Trẫm nghĩ chuyện lập Trữ đi a, việc này đã lửa sém lông mày, nhất định phải nhanh chóng giải quyết.
- Ừm, còm một việc nữa, chính là chuyện Đại Hoang Tiên Nhân hôm trước...
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Liên quan tới chuyện Thiên ý Thiên Đạo kia, ta nhớ là có ghi chép liên quan... Ngươi giúp ta tìm xem một chút, thuận tiện chúng ta thương lượng nghiên cứu về vấn đề này.
Vân Hầu hậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212650/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.