Vân Hầu không kiêu ngạo, không tự ti tiến lên một bước, thản nhiên nói:
- Tại hạ Vân Tiêu Dao, tuy không mang họ Hoàng thất, nhưng lại là huyết mạch Hoàng thất chính tông, không biết các hạ...
Người kia nhàn nhạt phất tay:
- Ta đã rời xa hồng trần thế tục quá lâu, tên gọi là gì đã không nhó rõ... Các ngươi có thể tạm thời gọi ta là Đại Hoang Tiên Nhân là được.
Đông Thiên Lãnh đứng sau Vân Hầu, liếc mắt, nhịn không được nói:
- Không nhớ rõ tên mình, còn nhớ người đã sinh ngươi nuôi ngươi sao?
Tính cách con hàng này dù đã thay đổi không ít, nhưng thỉnh thoảng não rút vẫn phải có.
Tình huống như vậy, người bình thường tuyệt không nói nên lời, nhưng còn hàng này lại cứ vậy thốt ra, hoàn toàn không cố kỵ.
Vị Đại Hoang Tiên Nhân chậm rãi quay đầu, ánh mắt ngưng lại trên mặt Vân Dương, lạnh nhạt nói:
- Tuổi còn nhỏ mà mồm miệng độc ác, cha mẹ ngươi không có dạy ngươi sao, nếu để thêm mấy năm nữa, thế gian không khỏi lại thêm một tai họa!
Tất cả mọi người cùng nhau ngơ ngác.
Chuyện gì vậy?
Rõ ràng là Đông Thiên Lãnh nói, thế nhưng vị Đại Hoang Tiên Nhân này sao lại đem sự chú ý tập trung lên người Vân Dương?
Hành động đột ngột của người này, khiến Vân Dương không nhịn được mà cảm thấy mộng bức.
Gia hỏa này không phải bị... Ngốc chứ? Ai nói cũng không thể phân biệt được sao?
Mặc dù Đông Thiên Lãnh nói nên tiếng lòng của bản thiếu gia, nhưng thực tế lời không phải xuất ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212643/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.