Bởi vì mục tiêu giết chóc của Vân Dương quá rộng, ngay cả Vân Hầu cũng có chút cảm giác giết đến mỏi tay, nhưng Vân Dương mỗi ngày đều thu thập cả một đống tư liệu, trời cứ tối là lại thúc giục buộc mấy người ra ngoài giết chóc cướp bóc.
- Cái này... Không khỏi quá cực đoan đi, không nhất định phải tiêu diệt tất cả đám bọn hắn...
Vân Hầu dần dần bất an, không chỉ một lần thuyết phục Vân Dương.
- Chó không đổi được tính đớp cứt, thậm chí coi như có ít người có thể đổi, nhưng chẳng may không thay đổi được mà lại quấy phá, ta không muốn đem tiền cược trên người bọn hắn! Bởi vì sau đó, chúng ta chưa hẳn có thể chú ý hoặc gặp được những chuyện này. Chằng bằng phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, chúng ta cố nhiên là gánh tiếng xấu, mang tội nghiệt, nhưng... Lại có thể để ngàn vạn gia quyến của tướng sĩ chiến tử được an bình chục năm. Có thời gian này, đủ để hài nhi của họ trưởng thành lớn lên, trở thành trụ cột mới!
Vân Dương thản nhiên nói:
- Cho dù cảm thấy không đành lòng, cho dù cảm thấy là quá khắc nghiệt, cho dù có rất nhiều đối tượng phạm tội không đáng chết, cũng vẫn phải giết cả đi... Chí ít, có thể để những anh linh chiến tử kia an tâm, như vậy là đủ rồi!
- Cho nên ta giết mà không chút gánh nặng!
- Hơn nữa, mấy năm nay Ngọc Đường liên tục chinh chiến, quốc khố trống rỗng, sau đại chiến lần này, ta đoán chừng quốc khố ngay cả tiền trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212641/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.