Đại soái nghe nói tình hình chiến đấu không được thuận lớn, Phi ưng vừa truyền thư, hắn đã bán sạch tài sản, đem toàn bộ tiền tài góp lại, cộng với số quốc gia trợ cấp, lấy danh nghĩa toàn thể Tây tuyến, bình quân phân chia cho gia quyến các huynh đệ đã tử nạn vì nước!
Cái này rất phù hợp với hiểu biết của Tôn Tử Hổ về đại soái của mình, lại đồng thời cũng biết, đối với cái gọi là chiến sự không thuận, nhân thủ tổn hao rất nhiều, đại soái còn chưa rõ.
Bởi vì trong thư hỏi của đại soái, có hỏi qua: Mười lăm vạn huynh đệ, hiện tại còn bao người có thể chiến? Còn mười một, mươi hai, mười ba vạn sao? Chiến tổn thế nào? Vì sao không đề cập tới?
Đối với phong thư hỏi thăm này, Tôn Tử Hổ cũng không trả lời, bởi vì hắn thực sự không biết phải trả lời làm sao.
Nếu để đại soái biết, mười lăm vạn tinh nhuệ mà hắn mang đi, cuối cùng trở về không đủ ba vạn!
Chiến đấu thảm liệt như thế, tàn khốc như thế, đại soái sao có thể chịu được?
Nếu giờ hắn trở về, đại soái trút phẫn nộ lên người hắn còn dễ nói, vô luận đánh giết thế nào cũng được, Tôn Tử Hổ không oán không giận, hắn chỉ sợ, vị đại soái kia tính như liệt hỏa, thương lính như con... Có thể tại chỗ mà thổ huyết bất tỉnh hay không?
Tôn Tử Hổ khóc ra nước mắt, khóc cả ra máu.
Chờ trở về, vẫn là đưa các huynh đệ trở về, lúc đó rồi lại nói...
...
Cảnh nội Ngọc Đường, thành trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212639/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.