Hàn Sơn Hà nở nụ cười thú vị, mỉm cười nhìn Phó Báo Quốc, buồn bã nói:
- Lão hủ cùng Phó soái đều biết rõ, tình huống như vậy tuyệt sẽ không xuất hiện. Phó soái cần gì phải làm vậy trước mặt lão hủ, không sợ lão hủ nhất thời khí phách, thực sự kéo Đông quân Ngọc Đường chôn cùng hay sao?!
Phó Báo Quốc không khỏi đỏ mặt, ráng chống đỡ:
- Hàn soái nói vậy là có ý gì?
Hàn Sơn Hà lặng lẽ nói:
- Nếu là Cửu Tôn còn dư lực xuất thủ, như vậy tình huống vừa rồi đã không chỉ vẻn vẹn như thế, càng không thể chỉ diễn ra trong thời gian ngắn như vậy. Phó soái, điều kiện liên quan tới Cửu Tôn xuất thủ này, cũng đừng có lấy ra để nói chuyện nữa.
Lời Hàn Sơn Hà nói, cũng chính là lo lắng lớn nhất trong lòng Phó Báo Quốc.
Nghe Hàn Sơn Hà trực tiếp đâm thủng tâm sự của mình, Phó Báo Quốc thoáng chút biến sắc, lập tức nói:
- Hàn soái nhìn thấu triệt, quả là đa mưu túc trí, mắt sáng như đuốc, nhưng mà y theo ý Hàn soái, chẳng lẽ hai bên cứ vậy mà hòa bình kết thúc? Mặc dù Ngọc Đường ta vô duyên vô cớ bị xâm lược, nay phản kích thành công cũng không có cái gì đáng nói phải không? Thậm chí, ta nào có thể xác định lời Hàn soái nói có phải thật hay không? Đầu năm nay, ngay cả Thái Bình Quốc Thư còn bị xé, cái gọi là hứa hẹn, thực sự có hiệu quả sao?!
Nói xong lời cuối cùng, trong khẩu khí của Phó Báo Quốc ẩn chứa mỉa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212632/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.