Chương trước
Chương sau
Từ lúc Hàn Sơn Hà trở lại nơi nghỉ ngơi đã được hơn một canh giờ.
Chiến Ca còn đứng trên đỉnh núi, yên lặng trầm tư.
Quyết tử chi tâm!
Quyết tử chi tâm!
Ánh mắt Chiến Ca càng lúc càng sáng, càng lúc càng sâm nhiên quyết tuyệt.
...
Phó Báo Quốc:
- Xa giá của Lão Nguyên soái đã đi chưa?
- Đã rời đại doanh được hai canh giờ!
- Tốt, vị Vân công tử kia thì sao?
- Không thấy hắn, hẳn là cùng đi với Lão Nguyên soái rồi a!
- Tốt! Vậy là tốt rồi!
Phó Báo Quốc thở dài nhẹ nhõm:
- Như vậy bản soái liền không cần lo lắng, đã có thể toàn lực chịu chết một trận!
...
Vân Dương thừa dịp đêm tối, triển khai thân pháp, một đường cuồng xông, tựa như một vòng khói nhẹ, dùng tốc độ cao nhất phi lên Thiên Huyền nhai.
Bởi vì miếu thờ Cửu Tôn, chính dựng sừng sững trên đỉnh Thiên Huyền nhai.
Mà nơi đó, cũng là mục tiêu chuyến này của Vân Dương.
- Xin lỗi các ca ca... Ta cuối cùng vẫn phải đi một bước này... Tồn vong trước mắt, không cho phép ta do dự nữa!
Vân Dương lẻ loi trơ trọi một người, trong bóng đêm yên ắng, đứng trước Cửu Tôn miếu.
Cửu Tôn miếu đã lâu không thấy, nay đã ngưng lại trước mắt!
Lồng lộng Ngọc Đường, hiển hách Cửu Tôn.
Tám chữ trước cửa phản chiếu ánh trăng, để Vân Dương ngừng chân lại hồi lâu.
Chính là tám chữ này, đã sáng lập không biết bao nhiêu giết chóc, gây nên không biết bao nhiêu nợ máu!
Dừng một lát, hắn mới chậm rãi bước vào chốn cũ.
Lẻ loi một mình vững vào giữa đại điện, nhiền chín pho tượng trầm mặc trước mắt, Vân Dương nhất thời cảm thấy mờ mịt. Trong chớp nhoáng này, tựa như hắn hóa thân thành một pho tượng, không còn thuộc về nhân thế.
- Nếu vạn bất đắc dĩ, ta thực không muốn dùng lực lượng của các ngươi...
Vân Dương lẩm bẩm nói:
- Đệ đệ ta đã đến sơn cùng thủy tận... Mặc dù vạn phần không muốn, nhưng cho dù không cam... Tình huống trước mắt cũng không phải là điều các huynh trưởng muốn thấy, nếu Ngọc Đường chúng ta cứ thế mà bại... Dưới cửu tuyền, tiểu đệ cũng không có mặt mũi đi gặp các ca ca, cho nên...
...
Trên đời này, ngoại trừ bản thân Vân Dương, e là không còn người nào biết được, ngay trên Thiên Huyền nhai này, còn ẩn giấu một đại bí mật liên quan đến Cửu Tôn.
Trên Thiên Huyền nhai ngày đó, Khống Linh đại trận đem năng lực của Cửu Tôn hoàn tòa phong lại trong nhục thể, không cách nào sử dụng ra ngoài.
Cũng tại trận chiến đó, Cửu Tôn vẫn lạc, có thể nói là chuyện đáng tiếc nhất của Ngọc Đường trong trăm năm nay.
Cửu Tôn hủy diệt.
Thế nhưng cũng chính bởi Khống Linh đại trận, khiến cho uy năng của Cửu Tôn, dù chết cũng không tiêu tan, toàn bộ bị phong lại tại địa giới Thiên Huyền nhai.
Mà cỗ lực lượng kia, ngoại trừ thuộc về Cửu Tôn phủ, thuộc về thiên địa, thuộc về nguyên chủ nhân đã thân tử đạo tiêu, những lực lượng đó bị phong tồn ở đây, thậm chí không chút nào giảm bớt.
Người có chết, lực vẫn trường tồn!
Bởi vì chín loại uy năng này thuộc về thiên địa, chẳng qua bởi vị Khống Linh đại trận đặc thù, lúc này mới tạo thành tạm thời phong tỏa, có điều cũng chính như vậy, để bí mật này một mực trầm mặc ở đây.
Nếu từ đầu tới cuối không người đến dẫn động, có lẽ rất lâu sau đó, nguồn lực này từng chút tiêu hao, dần dần biến mất, một lần nữa hóa thành thiên địa linh khí.
Mà muốn dẫn động linh năng này, nhất định phải đồng nguyên công thể, trừ đó ra, coi như có tu vi kinh thiên động địa, cũng không thể ảnh hưởng mảy may.
Thế nhưng thiên địa như sớm có định số, tạo hóa huyền bí, Cửu Tôn hết lần này tới lần khác lại có người sống tiếp.
Vân Tôn.
Chỉ cần hắn muốn, liền có thể nhẹ nhàng dẫn động nguồn lực.
Từ lâu Vân Dương hắn đã biết sự tồn tại của nguồn lực này, từ lần đầu trở lại Cửu Tôn phủ sau ngày đó, hắn đã có thể cảm ứng được một nơi khác ngoài Cửu Tôn phủ tụ tập đại lượng Cửu Tôn linh năng, chỉ cần Vân Dương hắn đến đó, có thể mượn cỗ linh năng không lồ này, trợ giúp bản thân tăng lên, thế nhưng Vân Dương hắn vẫn luôn chưa từng dẫn động, thậm chí căn bản không có suy nghĩ này, hắn một mực muốn giữ lại, kết nối lại một lần, hắn thà rằng dùng thân thể tàn phá của mình, để liều mạng tu phong hỏa chi lực, cũng không muốn vận dụng nguồn lực lượng này.
Bời vì, đây là lực lượng cuối cùng mà các huynh đệ của hắn để lại trên nhân thế.
Cũng là bằng chứng để Vân Dương hắn cảm nhận được các huynh đệ còn sống.
Nếu sử dụng nguồn lực này, như vậy hết thảy đều không có.
Không còn bất cứ vết tích nào chứng minh Cửu Tôn tồn tại!
Đến lúc đó...
Vậy mà hôm nay, giờ khắc này, Vân Dương hiểu rõ bản thân đã bị buộc đến tuyệt lộ, nếu không dùng lực lượng này, Ngọc Đường tất phải bại.
Toàn bộ quốc gia, đều bị gót sắt Đông Huyền giày xéo, sinh linh đồ thán, vong quốc diệt chủng.
Quốc thổ Ngọc Đường, nơi mà hắn cùng các ca ca dùng cả đời để bảo vệ, sao có thể cứ trơ mắt nhìn nó cứ vậy mà hủy diệt?
Vân Dương trầm mặc quỳ xuống, nặng nề dập đầu lên mặt đất.
Lúc đứng lên, trên trán đã tràn đầy vết máu.
- Các ca ca, Tiểu Cửu vô dụng... Mong các ca ca tha thứ.
...
Rạng sáng.
Đông Huyền còn chưa tỉnh dậy, Ngọc Đường đã bắt đầu hành động, chủ động xuất kích.
Tướng sĩ Ngọc Đường, mỗi người đều khoác lên mình quân phục chỉnh tề, ừm, là rất chỉnh tề, không phải bọn hắn không muốn để bản thân được sạch sẽ, mà là từ lúc ác chiến đến nay, thực sự không ai là không dính loang lổ vết máu. Nhưng dù trên người có vết máu, y phục lại rách rưới, nhưng bọn hắn đều dị thường cố gắn chỉnh trang lại cho chỉnh tề, những nơi rách, vỡ đều tận khả năng may vá lại, đai lưng quấn chặt, ống quần bó sát, chỉnh tề lưu loát không nói nên lời.
Từng đội từng đội chỉnh tề xuất phát, khôi giáp tươi sáng, đúng vậy, ngay cả mũ giày cũng được lau đến sáng loáng không nhuốm bụi trần.
Mặt mũi, cũng là nơi sạch sẽ nhất, mỗi người đều tận sức rửa mặt thật sạch, thậm chí không ít binh sĩ còn gội đầu, dường như đối mặt với bọn họ không phải là một trận chiến phải chết, mà là như muốn đi gặp mặt nhà gái.
Từng đội nhân mã không ngừng rời núi, rừng, doanh địa... Kết thành trận thế.
Vô số binh sĩ Ngọc Đường, vừa tiến vừa xếp hàng, lại vừa ca hát.
Đưa mắt nhìn về phía xa, toàn quân Ngọc Đường thực sự không giống như tham gia quyết chiến, ngược lại giống như đội ngũ nghi trượng đi tham gia yến hội.
Mỗi một chủ quan, đều cố gắng đem ngực ưỡn thật cao, đứng phía trước nhất.
Tất cả công sự mà Phó Báo Quốc kiến tạo trong thời gian này đều đã sớm bị đánh đến nát bét, đã không còn bất cứ thứ gì để trông cậy phòng thủ, cho nên Ngọc Đường hiện tại, cũng chỉ có máu cùng thịt.
Chỉ còn lại tính mạng!
Như vậy, liền dùng tính mạng của chúng ta, đúc lại một đạo Thiết Cốt quan chỉ thuộc về Ngọc Đường!
Tiếng tru dài sôi sục vang lên.
Tiếng vó ngựa chỉnh tề, chậm rãi mang theo tiết tấu khiến người không kìm nổi mà rùng mình vang lên.
Từng đội thiết kỵ xuất hiện, từ trái chiến trường chậm rãi tới gần.
Báo Quốc quân cùng từng đội đi ra, từ mặt phải chậm rãi hội hợp.
Khí thế trầm ngưng, toàn trường nghiêm nghị!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.