- Tiếc nuối duy nhất... Chính là không được nhìn thấy Vân Tôn đại nhân, càng không biết lão nhân gia ông ta hiện đang thế nào...
Phó Báo Quốc thở dài thật sâu:
- Hiện tại Phó mỗ chỉ hy vọng, Vân Tôn đại nhân có thể cát nhân tự có thiên tướng, mạnh khỏe là được...
- Với ta mà nói, không, là với tất cả con dân Ngọc Đường mà nói, chỉ cần Vân Tôn đại nhân vẫn còn, như vậy Ngọc Đường còn có hy vọng!
Phó Báo Quốc mê mang nhìn về phía bầu trời, trong mắt chất đầy hoài niệm cùng cảm kích.
Vân Dương nói khẽ:
- Không nghĩ tới, Phó soái lại tín nhiệm Vân Tôn đại nhân đến vậy.
Phó Báo Quốc vẫn ngửa đầu lên, thanh âm dị thường đạm mạc:
- Lúc Vân Tôn đại nhân hóa thân Phong Tôn, từng để Phó mỗ như được thể hồ quán đỉnh, giành lại cuộc sống mới! Nếu không có Vân Tôn đại nhân, hiện tại Phó mỗ đã sớm thân bại danh liệt, chết không toàn thây!
Vân Dương đột nhiên thầm chấn động, không nghĩ tới, ngoài Vân Tôn ra, Phó Báo Quốc lại có thể tự bộc cái xấu của bản thân trước mặt người khác.
Bởi vì Vân Dương chỉ là Vân Dương, không phải là Vân Tôn, chí ít đối với Phó Báo Quốc mà nói, chính là như vậy!
- Ngày đó, Vân Tôn đại nhân đã kéo ta ra từ vực sâu không đáy!
Phó Báo Quốc sùng kính nói:
- Vân Tôn đại nhân chính là một trong hai người mà Phó Báo Quốc tôn kính nhất. Một người khác, chính là ân sư thụ nghiệp của ta Phương Kình Thiên!
Vân Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212622/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.