Ánh lửa đột nhiên nổi lên, ngăn cách quân đội hai nước!
Mà lúc này trên đầu thành Thiết Cốt quan, vẫn vang lên tiếng gào thét rung trời!
Đó là tiếng reo hò gào thét!
Cũng là tiếng gào thét tiễn đưa chiến hữu!
- Các huynh đệ, các ngươi thấy không? Các ngươi chết không uổng phí, mười mấy vạn quân Đông Huyền này, tất cả đều chôn cùng các ngươi! Là tế phẩm tiễn đưa các ngươi, lần này đi hoàng tuyền các ngươi không phải đi một mình, còn có quân địch đi sau tiễn đường!
Vương Định Quốc ngẩng đầu thét dài, nhiệt lệ cuồn cuộn.
Thu Kiếm Hàn bờ moi run rẩy, nước mắt rửa mặt.
- Hôm nay phó quốc nạn, nào tiếc tấm thân này, sinh là người Ngọc Đường, chết là hồn Ngọc Đường! Nếu có kiếp sau, lại được làm người, tiếp tục làm Ngọc Đường quân!
- Các huynh đệ, lên đường vui vẻ! Thu Kiếm Hàn ta, đời này kiếp này có thể chiến đấu cùng các ngươi, chết cũng không tiếc, không oán không hối! Có thể chết chung với các ngươi, càng là vinh quang, vinh diệu!
- Vạn mong các ngươi chờ ta một đoạn đường, chờ lão phu ở cửa Tây cho Hàn Sơn Hà một kích, sau đó liền đi đoàn tụ với các ngươi!
- Đường hoàng tuyền xa thăm thẳm, lại có quân giặc đi cùng, như vậy há có thể thiếu thống lĩnh!
- Trăm vạn trung hồn còn tại, Hoàng Tuyền Cửu U chờ chỉnh quân. Chờ trống trận của lão phu, giết tận bích lạc Đông Huyền hồn!
Thu Kiếm Hàn quát lên chói tai:
- Rút quân, mau mau rút quân!
Vương Định Quốc thét dài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212606/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.