Chương trước
Chương sau
Ánh lửa đột nhiên nổi lên, ngăn cách quân đội hai nước!
Mà lúc này trên đầu thành Thiết Cốt quan, vẫn vang lên tiếng gào thét rung trời!
Đó là tiếng reo hò gào thét!
Cũng là tiếng gào thét tiễn đưa chiến hữu!
- Các huynh đệ, các ngươi thấy không? Các ngươi chết không uổng phí, mười mấy vạn quân Đông Huyền này, tất cả đều chôn cùng các ngươi! Là tế phẩm tiễn đưa các ngươi, lần này đi hoàng tuyền các ngươi không phải đi một mình, còn có quân địch đi sau tiễn đường!
Vương Định Quốc ngẩng đầu thét dài, nhiệt lệ cuồn cuộn.
Thu Kiếm Hàn bờ moi run rẩy, nước mắt rửa mặt.
- Hôm nay phó quốc nạn, nào tiếc tấm thân này, sinh là người Ngọc Đường, chết là hồn Ngọc Đường! Nếu có kiếp sau, lại được làm người, tiếp tục làm Ngọc Đường quân!
- Các huynh đệ, lên đường vui vẻ! Thu Kiếm Hàn ta, đời này kiếp này có thể chiến đấu cùng các ngươi, chết cũng không tiếc, không oán không hối! Có thể chết chung với các ngươi, càng là vinh quang, vinh diệu!
- Vạn mong các ngươi chờ ta một đoạn đường, chờ lão phu ở cửa Tây cho Hàn Sơn Hà một kích, sau đó liền đi đoàn tụ với các ngươi!
- Đường hoàng tuyền xa thăm thẳm, lại có quân giặc đi cùng, như vậy há có thể thiếu thống lĩnh!
- Trăm vạn trung hồn còn tại, Hoàng Tuyền Cửu U chờ chỉnh quân. Chờ trống trận của lão phu, giết tận bích lạc Đông Huyền hồn!
Thu Kiếm Hàn quát lên chói tai:
- Rút quân, mau mau rút quân!
Vương Định Quốc thét dài một tiếng.
Vô số binh sĩ Ngọc Đường như thủy triều nhanh chóng rút lại.
Thu Kiếm Hàn trở mình lên ngựa, không chút quay đầu:
- Ra khỏi thành!
Phía sau, ánh lửa hừng hực, trùng thiên đến mấy trăm trượng, lúc này đầu tường Thiết Cốt quan, đã sớm bị phá đến không còn hình dạng, nhất là bộ phận bên ngoài, đã bị đốt đến thành một vùng trống không!
Bất phá hùng quan danh chấn thiên hạ, nay kỳ danh khó phụ, không còn tồn tại!
Trong ánh lửa, mười mấy vạn binh sĩ Đông Huyền giãy giụa càng yếu ớt, dần dần chỉ còn tiếng lốp bốp thiêu vang.
Một mồi lửa, nhất cử tống táng mười mấy vạn binh mã Đông Huyền!
Binh sĩ Ngọc Đường dùng tốc độ u linh nhanh chóng rời khỏi tường thành, nhanh chóng rời đi.
Trong thời gian cực ngắn, trong Thiết Cốt quan, đã không còn lại một ai, trở thành một tòa thành không đúng nghĩa!
Thu Kiếm Hàn suất lĩnh năm vạn người sau cùng nối đuôi nhau rời khỏi thành, đội ngũ nhiều người như vậy, lại không hề tạo thành tiếng động nào ngoài định mức!
Ngay cả tinh kỳ phấp phới, cũng chỉnh chỉnh tề tề, không chút rối loạn!
Rất nhiều binh sĩ, khiêng một cây quân kỳ, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng mà bên cạnh đã không còn người nào!
Mỗi một quân kỳ, đại diện cho một đội, đáng lý ra phải có trăm người, thậm chí ngàn người theo sau, thế nhưng lúc này chỉ còn lại một người, khiêng cây quân kỳ tàn phá, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên.
Tựa như, những huynh đệ của hắn, vẫn chưa hề rời đi, vẫn đang trong đội ngũ, đi cùng hắn, cùng nhau yên lặng hành quân!
Chỉ cần một người còn, cờ xí còn, như vậy các huynh đệ há lại không còn?!
Quân kỳ như thế, trong đội ngũ ra khỏi thành, có thể nói là chỗ nào cũng có.
Có binh sĩ, giơ cao quân kỳ, ngực còn chảy máu, thương thế nặng nề. Nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, nâng cờ tiến lên, thoáng như chưa từng bị thương.
Đám huynh đệ bên cạnh có lòng muốn giúp, đều bị hắn trợn mắt nhìn chằm chằm.!
Huynh đệ của ta, quân kỳ của chúng ta, chỉ có ta mới có thể giơ!
Chỉ có ta mới có thể giơ, mới đại biểu cho đội ngũ của ta vẫn còn!
Không cần đến các ngươi hỗ trợ!
Tiếng bước chân, tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, âm thanh trận trận, nhịp nhịp bước đi.
Tựa như... Dưới bóng đêm bao phủ, còn có trăm vạn trung hồn tụ hợp ra khỏi thành, chờ một trận quyết tử!
...
Kinh ngạc nhìn đại hỏa bốc lên, trên mặt Hàn Sơn Hà bỗng ửng hồng, một cỗ nghịch huyết xông lên, trong chốt lát đã đầu váng mắt hoa!
Phốc!
Hàn Sơn Hà miệng phun máu tươi, trước mắt đầy sao:
- Thu Kiếm Hàn, thực độc...
Bao gồm cả Hàn Sơn Hà, tất cả mọi người không ai nghĩ tới, trong thời khắc sống còn, ba vạn binh mã lao xuống tường thành, phản công trùng sát, lại là kế dụ địch của Thu Kiếm Hàn, đánh chiếm thời cơ!
Hắn dùng tính mạng mấy vạn quân Ngọc Đường làm mồi nhử, để quân đội Đông Huyền yên tâm tiến công, nhất cử tống tám mười tám vạn tinh nhuệ Đông Huyền!
Cho dù Hàn Sơn Hà cũng khó thể liệu được, dù trước đó Chiến Ca cùng Hàn Sơn Hà đã thảo luận về chuyện này, đều nhất trí cho rằng Thu Kiếm Hàn phải còn dự trữ dầu hỏa, đã chuẩn bị bất cứ tình huống nào, nhưng lại không nghĩ đến, một Thu Kiếm Hàn yêu quân như con lại cực đoan như vậy, thực sự đánh vỡ lệ cũ!
Chiến Ca nhìn khung cảnh thảm liệt trước mắt, chỉ thấy toàn thân phát lạnh!
Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là hắn, nói thế nào cũng không thể dùng được cái kế sách tuyệt hậu này!
Mấy vạn đồng đội còn đang ác chiến phía trước, mà phía sau lại không ngừng đổ dầu hỏa!
Một phen đại hỏa, đem quân địch cùng đồng bào đều hóa thành tro!
Kế này, quá độc ác, quá tuyệt, cũng như Hàn Sơn Hà nói, quả nhiên là quá độc!
- Từ khi Thu Kiếm Hàn làm tướng soái đến nay... Đây là lần quyết tuyệt nhất đời hắn!
Hàn Sơn Hà phun ra máu tươi, sắc mặt tro tàn, nhưng mà cảm xúc kích động cũng đã bình phục lại.
Dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau khóe miệng, nhẹ giọng nói ra.
Trong con mắt hắn hiện tại, chỉ có vô cùng lo lắng cùng tôn kính, không thấy một chút oán hận.
- Ta vẫn cho rằng, Thu Kiếm Hàn không bằng ta, nguyên nhân căn bản chính bởi... Hắn thiếu hơn ta một phần liều mạng, thiếu mấy phần tàn khốc cùng vô tình!
- Tuyệt đối không nghĩ tới, tại thời khắc cuối cùng này, Thu Kiếm Hàn lại cho ta một bài học, lão phu hổ thẹn!
Hàn Sơn Hà nhẹ nhàng nhắm mắt:
- Hóa ra, Thu Kiếm Hàn không phải không hung ác, cũng không phải không thể không ác, mà là... Xưa nay chưa có ai có thể bức hắn đến mức này...
- Tạm thời ngưng chiến, lui binh!
Hàn Sơn Hà ra lệnh:
- Chờ hỏa thế hạ xuống, Thiết Cốt quan chính là của chúng ta. Nếu Thu Kiếm Hàn đã bố trí như vậy, như vậy nói rõ Thiết Cốt quan này đã không còn trong sự quan tâm của hắn nữa! Chúng ta phải chuẩn bị, một khắc đi qua Thiết Cốt quan, liền nghênh đón nhất quyết tử chiến tới từ Thu Kiếm Hàn!
...
Vân Dương nóng lòng như nửa đổi.
Giờ phút này, hắn cách Thiết Cốt quan đã không còn ba trăm dặm!
Thế nhưng lại khó tiến lên!
Từ hiện tại về lúc ước định với mấy thiếu niên, đã vượt qua mấy ngày!
Trên thực tế, hắn đã bị chặn ở đây mấy ngày!
Trước núi.
Thi thể lộn xộn ngổn ngang, nhiều đến mấy ngàn cỗ.
Bởi vì trên ngọn núi này, thình linh mai phục mấy trăm vị siêu cấp tu giả, tùy tiện một người cũng là cao thủ trong cao thủ!
Phàm là người đi qua nơi này, tất cả đều sẽ bị chặn giết!
Bất kể là người giang hồ, quân đội, bách tính đến tiếp viện hay là người qua đường đêu không được buông tha!
Thà giết lầm một ngàn, cũng không để sót một người!
Vân Dương đã từng thử vòng qua khu vực này, thế nhưng không lần nào mà không bị chặn lại, hiện tại hắn cơ bản đã khỏi hẳn, ngoại trừ còn hơi suy yếu, đã không còn ảnh hưởng toàn cục.
Thế nhưng lấy tu vi Thiên cảnh của hắn, vậy mà cũng không xông qua được, trong lúc đó thậm chí còn mấy lần bị thương, thậm chí suýt chết trong núi rừng.
Vô luận là chuyển hướng quanh co, hay là chính diện mạnh mẽ xông tới, tất cả đều không được!
Địch nhân mai phục ở đây, tựa như một cánh cửa đóng chặt.
Vân Dương đã sớm nhận ra địch nhân là người phương nào.
Người cầm đầu chính là tứ đại Tôn giả của Tứ Quý lâu!
Ngoại trừ tứ đại Tôn giả, những cao thủ khác cũng đều là cao thủ nhất lưu của Tứ Quý lâu, dường như bọn hắn biết điều gì đó, may phục ngay trong quần sơn chi chít này, bày xuống bẫy rập tử vong.
Bọn hắn không thể xác định ai là Vân Tôn, vì vậy điều bọn hắn làm... Chính là bất luận kẻ nào cũng không được thông qua! Cho dù một con chim, cũng không thể bay qua nổi!
Cũng chính những người này, đem Vân Dương chặn lại mấy ngày hôm nay!
Biết rõ thời gian cấp bách, Thiết Cốt quan không thể kiên trì thêm được bao lâu, thế nhưng lại sinh sinh bị chặn, Vân Dương nóng ruột tới muốn bốc lửa.
Nếu quay đầu lại, đi một con đường khác, như vậy phải vòng qua mấy chục dãy núi trùng điệp, quanh co sang phía bắc, sau đó lại từ mặt bắc tiến lên...
Thế nhưng như vậy, dù hắn có cưỡi bảo mã đệ nhất thiên hạ, cũng cần phải nửa tháng trở lên!
Thực sự kéo dài nửa tháng, chỉ sợ rau cúc vàng cũng đã nguội lạnh!
Vân Dương cải trang hòng đột phá, đáng tiếc bất kể thế nào, cũng đột phá không xong.
Tựa như mục tiêu mà đối phương muốn chặn lại, không phải bất kỳ một người cụ thể nào, mà là... Chỉ cần người đi qua nơi này, đều không ngoại lệ chặn lại!
Phương viên mấy trăm dặm, tất cả đều bị thần niệm bao phủ, đúng nghĩa là người sống chớ nhập, người vọng nhập, chết!
Lần này không biết Tứ Quý lâu xuất động bao nhiêu cao thủ, mới có thể tạo thành hiệu quả điên cuồng nhường này!
Nhưng mà điều khiến Vân Dương kinh ngạc nhất, dãy núi bốn phía còn có bày vài tòa Khống Linh đại trận.
Điều này nói rõ, đối phương muốn đối phó Cửu Tôn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.