Thu Kiếm Hàn thực sự vui vẻ: - Vân Hầu vượt ải vạn dặm đến đây, quả thực là trợ lực lớn lao cho Đông tuyến! Lão phu thiên vạn cảm tạ. Thu Kiếm Hàn biết rõ thân phận thực cửa Vân Hầu. Vân Hầu tới đây, chẳng khác nào đương kim Bệ hạ đích thân tới! Bất kể Thu Kiếm Hàn làm ra quyết định gì, chỉ cần Vân Hầu cư trú ở đây, như vậy dù có cái gì sơ suất, cũng tự có Vân Hầu ở cạnh đảm đương. Hoàng gia, tuyệt đối sẽ không có gì nghi kỵ. Đây cũng không phải là Lão Nguyên soái nghĩ nhiều, mà là đây là một loại thủ đoạn tự vệ sau cùng. Dù sao, cái gọi là tướng ở bên ngoài, có thể không tuân quân lệnh, công cao chấn chủ, Quân Thần nghi kỵ cũng là chuyện mà tướng soái luôn cố kỵ, không thể không phòng, không thể không phòng. Mặc dù Thu Lão Nguyên soái chắc chắn rằng Hoàng đế Bệ hạ sẽ không nghi kỵ lão, nhưng cũng nên đề phòng đám tiểu nhân trong triều quấy phá! Chiến bại, vạn sự đều thôi. Chiến thắng, chắc chắn sẽ có người muốn nhảy ra hái đào ngọt. Điểm này, bất kể là có quân chủ thánh minh như nào, thậm chí bất kể thế đạo thịnh thế ra sao, sẽ không thể thiếu được loại người này! Mà cũng đúng lúc này, trống trận phía đối diện đột nhiên vang lên rung trời, tiếng kèn thê lương phá vỡ trời cao! Đột nhiên xuất hiện tiếng động đinh tai nhức óc, mặt đất cũng bởi đó mà chấn động! - Đông Huyền tiến công! Đột nhiên nghe được tin tức ngoài ý liệu lại hợp tình hợp lý này, Phó Báo Quốc thực sự có chút giật mình lo lắng. Đối mặt với hùng quan bất phá như thế, Hàn Sơn Hà dựa vào cái gì mà dám tấn công vào lúc này? Chẳng nhẽ não hắn đem nhúng nước rồi? Hoặc là uống nhầm thuốc?! Nhưng bất kể nghi hoặc thế nào, Hàn Sơn Hà tiến công, đều đã là sự thực hiện ra trước mắt! Phó Báo Quốc lập tức xông lên đầu thành, nhìn thấy đại quân phương xa, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Chỉ thấy quân đội Đông Huyền lít nha lít nhít, những cây thang dài xếp như một khu rừng, từ khắp đồi núi vọt tới! Càng khiến Phó Báo Quốc tim đập nhanh, hắn còn chứng kiến toàn thể hắc kỵ Đông Huyền xuất động, tựa như một đầu hắc long, nhanh chóng từ khu vực trung du, lắc đầu vẫy đuôi, tùy thời chuẩn bị cắn xé Ngọc Đường. Càng khiến Phó Báo Quốc cảm thấy kỳ quái, hoặc có thể nói là không hiểu... Còn có một bộ phận quân đội Đông Huyền, ôm theo những thân gỗ dài lăn tới. Đây không phải là khí giới dùng để thủ thành sao? Còn có những người ôm những cây thang ngắn kia đến làm gì?! Công thành mà cần những thứ này sao? Hàn Sơn Hà này đến đây dể diễn hài giải trí hả?! Quân đội tiến công của Hàn Sơn Hà ép chặt về trước, ầm ầm lao đến giữa chiến trường, lần này tập hợp tới hai mươi vạn hắc kỵ, chia làm hai đội, trái phải như một cây kìm lớn, thèm thuồng nhìn vào chiến trường! - Dựa theo kế hoạch đã định, toàn bộ Cung Tiễn thủ hầu hạ! Phía sau, truyền đến mệnh lệnh của Hàn Sơn Hà. Thanh âm của Lão Nguyên soái nặng nề dị thường: - Trước mắt tạm thời chỉ cần Cung Tiễn thủ hành động, lần này Hàn Sơn Hà tới đây không phải để công thành! - Không phải đến công thành? Phó Báo Quốc nghe vậy lập tức càng thêm nghi hoặc. Có điều sau một khắc, hắn lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hiện thực đã cho hắn biết đáp án! Binh sĩ Đông Huyền tới gần Thiết Cốt quan, đội ngũ chỉnh tề, bước đi thống nhất. Trên tay mỗi người đều ôm theo ván lớn, khít không kẽ hở. Một tay khác dẫn theo một nhóm mấy người, đem thang dài chạy như bay mà đến. Đội ngũ này đến biên giới Thiết Cốt quan, việc đầu tiên là dựng thang dài lên tường thành, sau đó lần lượt quay người đi, tuyệt không dừng lại! Mắt thấy hiện thực như vậy, nhưng Phó Báo Quốc vẫn tràn đầy không hiểu, nghi hoặc muôn phần, chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Dựng thang, nhưng lại không công thành? Cái này là lâm trận lùi bước sao?! - Bắn tên! Thu Kiếm Hàn ra lệnh một tiếng, trên đầu thành lập tức xuất hiện vạn tên cùng bắn. Mũi tên, hiển nhiên là nhằm vào đám binh sĩ đỡ thang mây vừa tới, thế nhưng hiển nhiên quân đội Đông Huyền đã sớm chuẩn bị, tấm chắn trong tay họ so với bình thường còn dày hơn mấy phân, coi như mũi tến bắn tới, cũng không thể tạo thành sát thương được. Hết thảy cũng chỉ có mấy quỷ xui xẻo, lúc đặt thang dài bị mũi tên bắn trúng, bỏ thành dưới thành. Dần dần, gỗ lăn cùng thang dài ngày càng nhiều, chồng lên cao, tình huống càng lúc càng quỷ dị. Từ gần nhìn qua, Phó Báo Quốc phát hiện, thang dài mà Đông Huyền sử dụng, không phải là thang mây, mà là là thang tre, cây thang cao nhất cũng còn cách tường thành nửa trượng, người trên thành căn bản vô kế khả thi. Mặc dù có một chút binh sĩ linh hoạt, rút cột cờ, gẩy đổ một bộ phận thang bên dưới, nhưng càng nhiều thang dài chỉ có mấy trượng, đặt đó cũng chỉ đến nửa tường, cho dù có cột cờ, cũng hoàn toàn ngoài tầm với. Cứ thể lặp đi lặp lại, đồ đạc mà quân đội Đông Huyền chất dưới Thiết Cốt quan, càng lúc càng dày, nhìn sơ qua, nghiễm nhiên lại là một đạo dốc thoải! Thu Kiếm Hàn ra lệnh một tiếng, năm ngàn thiết kỵ Ngọc Đường ầm ầm vang động, xông ra cửa thành! - Vô luận thể nào, cũng không thể để những thứ này cắm rễ dưới Thiết Cốt quan, hủy hết cho ta! Mắt thấy thiết kỵ Ngọc Đường xuất động, hắc kỵ bên kia cũng lập tức phân ra một đội nhân mã, như bay mà tới, cường thế chặn đường! Kẻ địch cũ gặp lại, song phương tự nhiên triển khai chém giết. Mà đại đa số quân đội Đông Huyền dường như hoàn toàn không quan không hỏi, chỉ lo vận chuyển vận tư chất xuống dưới thành, cho đến về sau, ngay cả cỏ tranh, nhánh cây cũng được chuyển tới. - Đây là... Muốn hỏa công sao?! Phó Báo Quốc nghẹn họng nhìn trân trối: Làm vậy hữu dụng sao? - Đương nhiên là hỏa công... Hơn nữa, đây chỉ là bước đầu tiên của Hàn Sơn Hà... Thu Kiếm Hàn sầu lo nhìn hắc kỵ cùng thiết kỵ đang thảm chiến, thở dài thật sâu. - Hàn Sơn Hà không hổ là lão thủ chiến trường, quả nhiên... Nghĩ đến biện pháp này. - Cục diện cực đoan nhất sắp bắt đầu sao? Không biết Thiết Cốt quan có thủ được một tháng không đâu?! ... Tiếp qua một khắc, binh sĩ chuyển đến một nhóm vật tư cuối cùng, sau đó nhanh chóng rời đi. Bên kia thiết kỵ cùng hắc kỵ vẫn còn đang chiến đấu... Quân doanh Đông Huyền đột nhiên truyền tới một tiếng tru dài. Một thanh âm bén nhọn vang lên: - Châm lửa! Bắn tên! Oanh một tiếng, Cung Tiễn thủ Đông Huyền đã sớm chuẩn bị sẵn, lập tức châm lửa mũi tên quấn vải dầu. Sau một khắc, sưu sưu sưu... Vô số hỏa tiễn, trong nháy mắt che cả bầu trời mà bắn tới. Oanh! Phía dưới tường thành, dấy lên một trận đại hỏa! Sóng nhiệt đột nhiên bốc lên, thổi quét nóng hổi qua mặt Phó Báo Quốc, khiến hắn sinh ra cảm giác như đứng trước biển lửa. Nhưng đối với hành động của Hàn Sơn Hà, Phó Báo Quốc vẫn còn nghi hoặc không hiểu: - Hỏa công như vậy lại có thể làm được gì? Đại hỏa như vậy, chúng ta chỉ cần rời đầu thành một chút là được, mà Đông Huyền thế nào cũng không thể vượt qua được biển lửa, nào có thể tấn công?! Nếu như miễn cưỡng công kích, như vậy chỉ có thể tự đem bản thân thiêu chết a?! Thu Kiếm Hàn thở dài: - Báo Quốc, kẻ làm tướng, không chỉ phải biết dùng binh, biết thiên thời địa lợi... Còn có rất nhiều thứ mà ngươi cần học tập. Phó Báo Quốc mơ hồ cảm thấy bất an, chẳng lẽ bản thân hắn thực sự bỏ sót điều gì trọng yếu: - Cái gì? Ta không biết cái gì? - Kỳ thực, phóng hỏa chỉ là thủ đoạn đầu tiên của Hàn Sơn Hà, sau đó quân đội Đông Huyền sẽ còn không ngừng chất đống vật liệu đến trước Thiết Cốt quan... Thu Kiếm Hàn thở dài một hơi: - Thiết Cốt quan được xưng là bất phá hùng quan, ngoại trừ bản thân vững như thành đồng, không thể phá vỡ, còn có hoàn cảnh thiên thời địa lợi nhân hòa cũng là một điểm mấu chốt, vô luận dìm nước hay hỏa công, đều khó mà tạo thành hiệu quả! - Mà hiện tại chúng ta dùng nước ngưng băng, gia cố tường thành. Những thứ này nhìn như đem tường thành luyện thành một thể, càng không thể phá vỡ, nhưng đồng thời cũng tạo thành tai họa ngầm chí mạng... Nước kết thành băng, hình thành tầng băng thật dày, đồng thời cũng thấm vào trong các kẽ hở... Đem những kẽ hở này càng thấm càng lớn. - Cho đến sang xuân, lúc băng tan, những kẽ hở này sẽ lập tức lộ rõ... Tường thành kiên cố cũng sẽ biến mất. Thậm chí, có thể lung lay đổ bất cứ lúc nào... - Mà hành động của Hàn Sơn Hà, chính là muốn đẩy nhanh tiến trình, nếu không thể ngăn cản hỏa thế, để hỏa diễm triệt để dung băng, chính là thời khắc tận thế của Thiết Cốt quan! Khi đó, chỉ cần tiến công một cái, liền có thể để những nơi vốn có thiếu hụt lập tức sụp đổ, thậm chí, không chỉ có một nơi sụp đổ! - Cho nên, kế sách băng thành này, chỉ là uống rượu độc giải khát, mà Hàn Sơn Hà vẫn còn đang gia tốc thời gian rượu độc phát tác, gia tốc nhanh nhất có thể... Thu Kiếm Hàn nói: - Hiện tại, ngươi đã rõ chưa? Phó Báo Quốc mặt cắt không còn giọt máu, cũng không còn vẻ trầm ổn bình tĩnh: - Cái này. - Dập lửa! Thu Kiếm Hàn thở dài một tiếng. Đại lượng nguồn nước đã sớm chuẩn bị được đổ xuống đầu tường, tất cả đều rơi vào trong đại hỏa hừng hực, mấy vạn người đồng thời hắt nước, mấy con giếng dùng mãi không hết trong thành, chỉ mất một thời gian đã lập tức tới đáy, chỉ một thời gian ngắn, đại hỏa đã bị áp chế, chỉ còn lại một làn khói đen bừng bừng bốc lên. Trên đầu thành, lạnh nóng tương kích, tạo thành hơi nước nồng đậm, cơ hồ bao phủ lấy cả tường thành! Nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ xuống, tầng băng bị đại hỏa thiêu đốt cũng dần ngưng kết trở lại. Phó Báo Quốc thăm dò nhìn qua, gãi đầu nói: - Đúng a, chỉ cần chúng ta dập lửa, hết thảy sẽ lại như ban đầu. Thu Kiếm Hàn thản nhiên nói: - Làm sao có thể trở lại như ban đầu? Ngươi xem phía dưới! Ngươi xem ngươi xem, hiện tại có ta ở cạnh, thế mà lại tự mình đánh mất vẻ trầm ổn cẩn thận ngày thường, làm người tướng soái, dù có đại sơn sụp trước mắt, cũng không được biến sắc. Phó Báo Quốc cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nhưng cây thang còn chưa thiêu đốt sạch, nhất là những cây gỗ lăn, tất cả đều chất đống dưới tường thành, đập vào mắt, đã tạo thành một cái dốc cao. Hỏa diễm dập tắt, nước lạnh lúc trước cũng đã bắt đầu kết băng. Tạo thành một chỉnh thể thật lớn! Phó Báo Quốc tựa như hiểu rõ điều gì đó, kinh ngạc nhìn cái dốc mới xuất hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]