Chương trước
Chương sau
- Nguyên nhân chính của bởi Phó Báo Quốc!
Hàn Sơn Hà thản nhiên nói.
- Bởi vì Phó Báo Quốc?
Đối với đáp án của Hàn Sơn Hà, Chiến Ca càng thêm khó hiểu.
Chỉ là một tên Phó Báo Quốc, coi như biết dùng mưu lược chiến pháp, lại thế nào có thể đáng để lão sư coi trọng như vậy?
- Nếu Phó Báo Quốc có tiếng mà không có miếng, hoặc là biểu hiện không có ưu tú như vậy... Đại quân ta đã sớm ngựa đạp Ngọc Đường.
Hàn Sơn Hà cười đắng chát.
- Trận chiến này, ngươi chỉ thấy ta không tiếc binh lực, bất kể đại giới đưa vô số binh sĩ Đông Huyền lên chiến trường, thế nhưng ngươi có biết hay không, những người đã chết là những người nào? Hiện tại ta nói cho ngươi biết, ngoại trừ bộ phận đại tướng trong quân, tuyệt đại đa số là lực lượng gia tộc...
Trên mặt Hàn Sơn Hà lộ một tia mỉa mai:
- Thậm chí có thể nói, lực lượng vũ trang của Đông Huyền đế quốc, tuyệt đại đa số đã bị ta chôn vùi dưới Thiết Cốt quan này!
- Sau trận chiến này, Đông Huyền sẽ dễ dàng quản lý hơn nhiều. Cho dù trận này chiến bại, tai họa ngầm trong nội bộ Đông Huyền, quá tám thành đã bị ta triệt để bình định!
Trên khuôn mặt gầy gò của Hàn Sơn Hà thoán hiện một tia lạnh lùng:
- Chỉ có điều... Trận chiến này bất kể thắng hay bại, chỉ cần ta về kinh, như vậy cuộc đời này không còn bất cứ cơ hội nào mang binh đánh trận!
- Cho nên nói, ngươi nghĩ rằng lời ta vừa nói, liệu có vấn đề hay không, chỉ cần Phó Báo Quốc sống qua trận này, như vậy hắn chính là đệ nhất danh tướng đời tiếp theo!
- Những gia tộc chịu tổn thất nghiêm trọng kia, tuyệt đối sẽ không bỏ qua ta, Hoàng đế Bệ hạ vì để cân bằng, nhất định sẽ phải cho bọn hắn một câu trả lời thích đáng, mà ta, sẽ trở thành dê con thế tội, không thể tránh né!
- Cũng căn cứ vào lý do này, ta không thể lui binh. Hai người Thu Kiếm Hàn cùng Phó Báo Quốc cố nhiên đã ôm chí quyết tử, nhưng bọn hắn không biết... Hàn Sơn Hà ta cũng đã sớm như thế.
- Thân là quân nhân, chiến tử sa trường, vĩnh viễn tốt hơn so với triền miên trên giường bệnh, lại hoặc là bị kẻ thù chính trị công kích mà chết! Mảnh thổ địa thấm đẫm máu tươi này, ngoại trừ là kết cục cho Thu Kiếm Hàn, cũng là kết cục mà ta mong muốn!
- Về phần trận chiến này vì sao không thể không đánh tiếp... Ta sao có thể không biết, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không bên mình? Nhưng chỉ cần ta còn đang chiến đấu, như vậy trong nước cũng chỉ có thể lựa chọn duy trì!
- Trái lại, nếu chúng ta lui binh, ta sẽ bị trong nước tù đày, cho đến khi chết già. Thậm chí bởi vì binh bại mà hoạch tội, xét nhà diệt tộc, thậm chí chém đầu tại chỗ cũng không phải không có khả năng.
- Lúc đầu, những chuyện này chỉ tác động tới một mình cá nhân ta. Đông Huyền còn có các ngươi, dù ta buông tay, không cam lòng cũng chỉ có thể như vậy.
- Nhưng ngươi phải biết, nếu chúng ta lui sẽ còn một tai hại khác, chính là Ngọc Đường từ nay sẽ thêm hai vị thống soái vô địch, càng xuất hiện hai vị quân soái hợp cách, không kém hai người trên là bao! Ngọc Đường dù tứ phía thụ địch, nhưng quân phương cùng vì vậy mà đạt tới độ cao chưa từng có!
- Thiết Tranh, Phó Báo Quốc, Nam Cương có Lãnh, Tây quân có Vương, tứ phương thống soái, đều là đỉnh cấp đương thời, chư quốc chúng ta, nào có thể vượt qua?!
- Trong chư tướng tứ phương, Thiết Tranh được công nhận là vô địch thống soái, mà nhân vật như vậy vẫn thoáng kém hơn Phó Báo Quốc, chính bởi vì Phó Báo Quốc là toàn tài, càng bởi vì Phó Báo Quốc là đệ tử của Phương Kình Thiên. Đương nhiên, tính cách xúc động của Thiết Tranh cũng quyết định tới chuyện này.
- Nhưng mà trước đó dù Phó Báo Quốc được xưng là thống soái hợp cách, lại cũng không phải tồn tại vô địch, nếu hắn chính diện đối đầu với Thiết Tranh, thắng bại cũng chỉ dừng ở năm năm, thậm chí phần thắng của Thiết Tranh còn có thể cao hơn một chút. Có điều, sau trận chiến này, các hạng năng lực của Phó Báo Quốc đều được thúc lên. Bất kể là dũng mãnh, ương ngạnh, kỳ binh, mai phục, ẩn nhẫn, cứng cỏi, lãnh khốc... Các phương diện đều đạt đến đỉnh phong.
Trong thanh ẩm của Hàn Sơn Hà chất chứu vẻ cảm khái:
- Phó Báo Quốc lúc này xem như triệt để được luyện thành, còn các ngươi xa xa chưa đến mức luyện ra. Nếu trận chiến này ta lui, từ nay mai danh ẩn tích, tương lai khi Ngọc Đường chỉnh đốn quân mã, các ngươi... Tuyệt đối không phải đối thủ của Phó Báo Quốc hay Thiết Tranh. Đến lúc đó, bất kể là Đông Huyền, Tử U hay Đại Nguyên, Thần Tứ, không một ai có thể ngăn cản Ngọc Đường! Thậm chí có thể nói, có Cửu Tôn hỗ trợ hay không, cũng không còn là chuyện quyết định!
Chiến Ca không phục nói:
- Cái này, chưa hẳn là thế a?
Hàn Sơn Hà nở nụ cười nhàn nhạt:
- Ngươi cũng biết, Phó Báo Quốc có một chi quân đội bí mật, gọi là Báo Quốc quân a? Chi quân đội này, ngươi có từng thấy Phó Báo Quốc dùng qua?
Chiến Ca biến sắc:
- Chưa từng, thực sự có một chi quân đội như vậy?!
Hàn Sơn Hà nói:
- Đệ tử nhìn thấy thiết kỵ... Tính toán khoảng chừng mười hai mười ba vạn.
- Mười hai mười ba vạn?!
Hàn Sơn Hà lắc đầu:
- Hết thảy ngươi mới chỉ gặp được năm vạn mà thôi!
Chiến Ca không phục:
- Sao có thể? Còn cái kia...
- Còn có nhưng thiết kỵ quấy rối chúng ta, hết thảy có bao nhiêu chi binh mã? Hết thảy có bao nhiêu người? Bọn hắn đang ở đâu? Ngươi có biết không?
- Nhưng thiết kỵ kia thuộc về thành phần chưa từng đối mặt. Những thiết kỵ đó đều đang trong chỗ tối. Ngươi biết ngoại trừ quấy rối chúng ta, bọn hắn còn làm gì không?
Hàn Sơn Hà nỏi.
Chiến Ca mờ mịt:
- Làm gì?
Hàn Sơn Hà thở dài:
- Những thiết kỵ mà Phó Báo Quốc phái ra, cho dù là lúc Thiết Cốt quan gặp nguy hiểm nhất, cũng đều chưa từng xuất hiện, càng không nói đến chuyện gấp rút tiếp viện. Rõ ràng, bọn họ đều phải chịu nghiêm lệnh, nghiêm cấm bọn hắn tiếp xúc với bất cứ chuyện gì không liên quan tới nhiệm vụ.
- Nếu ta đoán không sai, coi như ngày đó chúng ta thành công công phá Thiết Cốt quan, đám thiết kỵ kia vẫn sẽ không xuất hiện! Sẽ chỉ hóa thành... Một chi mã tặc... Vĩnh viễn quấy nhiễu Đông Huyền ra!
- Thiết kỵ cùng Báo Quốc quân, hai chi quân đội này, nếu trước đó Phó Báo Quốc động tới bất kỳ một chi, ta tuyệt đối nắm chắc, đánh hạ Thiết Cốt quan. Nhưng... Hai chi quân đội này từ đầu tới cuối đều chưa từng chân chính xuất hiện, tác dụng của bọn hắn chính là...
Hàn Sơn Hà nói:
- Chính là uy áp hắc kỵ của ta, ép hắc kỵ không dám khinh động.
Chiến Ca bừng tỉnh đại ngộ.
- Đòn sát thủ của Phó Báo Quốc, cũng là đòn sát thủ của ta! Chiến sự trên chiến trường, nếu song phương đều hiểu rõ đối phương, như vậy chính là lúc thi gan, thi dạ. Thực lực tổng hợp của Phó Báo Quốc ở thế yếu, nhưng hắn vẫn có thể duy trì đến tận nay!
Hàn Sơn Hà híp mắt, khe khẽ thở dài:
- Coi như đã hoàn toàn vào quỹ đạo, chúng ta vẫn phải bung hết mình, chính diện nhất quyết thắng bại!
Chiến Ca rùng mình.
Những lời vừa rồi, Hàn Sơn Hà chưa từng nói với bất kỳ ai, chưa có bất cứ ai được lão sư đánh giá cao như vậy, coi như Thiết Tranh cũng không thể vượt qua!
Không nghĩ tới, Phó Báo Quốc bị đánh tới nửa sống nửa chết, lại thu được đánh giá cao như vậy.
- Cho nên trận chiến này, không thể cứ vậy mà kết thúc, nhưng dù thế nào cũng phải giết Phó Báo Quốc!
Hàn Sơn Hà nói:
- Chỉ còn lại một tên Thiết Tranh, chúng ta chỉ cần nhắm vào nhược điểm của hắn, liền có thể đem hắn xoay vòng vòng. Thế nhưng Phó Báo Quốc... Phải chết! Chỉ cần Đông tuyến mất Phó Báo Quốc, Đông Huyền chúng ta có thể duyên phúc ba trăm năm!
Chiến Ca thầm nghiêm nghị lại, đột nhiên nói:
- Thế nhưng, các quốc gia khác...
- Các quốc gia khác?
Hàn Sơn Hà cười châm chọc:
- Tử U trải qua biến cố lần này, định sẵn không thể nổi sóng gió! Đại Nguyên đế quốc, cũng đã bị Vân Tôn dọa mất mật. Thần Tứ ở phía bắc, đối mặt sự điên cuồng của Thiết Tranh, có thể tự vệ cũng đã là cực hạn, căn bản không có sức hoàn thủ...
- Nào còn cái gọi là các quốc gia khác?
Hàn Sơn Hà hừ một tiếng:
- Người thống nhất thiên hạ trong tương lai, không phải Đông Huyền, thì chính là Ngọc Đường! Mà toàn bộ sơn hà cẩm tú của cái Thiên Huyền đại lục này, không có bất kỳ một quốc gia nào khác có thể nhúng chàm!
Chiến Ca thầm chấn động, hóa ra địa vị Ngọc Đường trong mắt lão sư lại cao như vậy, hẳn bản năng giương mắt nhìn về Thiết Cốt quan.
Đột nhiên kêu lên:
- Lão sư, bọn hắn có hành động!
Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:
- Liệu có phải, bắt đầu hắn nước lên tường thành?
Chiến Ca gật đầu mãnh liệt:
- Đúng vậy, đang hắt nước.
Đột nhiên biến sắc:
- Lão sư, bọn hắn làm vậy, hiển nhiên là muốn mượn thời tiết giá rét này, đem nước đóng thành băng, tường thành kia sẽ trở nên không gì phá nổi? Dù có bị đánh rách, lại tưới thêm một chậu nước, liền có thể lập tức phục hồi, thậm chí càng thêm kiên cố... Cái này... Trận này còn đánh thế nào?
Hàn Sơn Hà khẽ cười một tiếng:
- Đây chính là một chiêu cuối cùng của Hàn Sơn Hà, xem ra lão thất phu này, cũng phải thúc thủ vô sách trước lỗ hổng kia. Chỉ có thể dùng một chiêu đóng băng tường thành!
Hắn quay người, thản nhiên xuống núi, thản nhiên nói:
- Chỉ tiếc là lão không biết, ta vẫn luôn chờ một chiêu này của lão!
Chiến Ca mờ mịt khó hiểu.
Đối mặt với thành trì không thể tiến đánh như vậy, lão sư lại có biện pháp nào hữu hiệu hay sao?!
Tại sao lại có vẻ như đã sớm tính trước vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.