Vân Dương ẩn thân dưới tuyết, liên tục bốn năm lần kìm nén tâm tình, một lần lại một lần khuyên bảo bản thân.
“Niên tiên sinh! Người bên ngoài là Niên tiên sinh!”
“Người bên ngoài là cừu nhân lớn nhất đời ta! Vô luận thế nào ta cũng phải chịu được, nhất định phải sống sót, nhất định phải sống đến lúc giết tên khốn này!
“Nếu không, có chết ta cũng không nhắm mắt! Chẳng những ta chết không nhắm mắt, mà ngay cả huynh đệ ta, thân nhân của ta chết cũng không nhắm mắt!”
“Nếu ngay cả ta cũng chết, vậy nợ máu vô biên, oán hận ngập trời này lấy ai ra kết thúc!”
“Dù hắn chọc tức ta, kích thích ta, ta cũng phải chịu đựng!”
“Nhất định phải chịu đựng được!”
“Ta không thể chết!”
“Tuyệt không thể chết!”
Vân Dương một lần lại một lần tự nhủ, từ từ tâm tình của hắn lại lần nữa bình tĩnh lại.
Niên tiên sinh bên ngoài căn bản không biết, kế công tâm mà hắn tự cho là có hiệu quả, ngược lại lại trở thành suối nguồn động lực cho Vân Dương.
Cái gọi là gậy ông đập lưng ông, mình làm mình chịu cũng chỉ như vậy!
Trí tuệ của trí giả, chưa hẳn sẽ hoàn toàn như tâm niệm suy nghĩ, dưới một số tình huống cũng sẽ tạo thành phản tác dụng. Cho nên nói, trí kế vận dụng vô cùng vi diệu!
Thanh âm tràn đầy ưu nhã kia lại vang, nội dung càng thêm độc ác, căn bản không xứng với thanh điệu ưu nhã bên cạnh:
- ... Ngày đó, một trận Thiên Huyền nhai, Cửu Tôn danh chấn thiên hạ cùng tới, thế nhưng tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212561/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.