Chương trước
Chương sau
Vân Dương ẩn thân dưới tuyết, liên tục bốn năm lần kìm nén tâm tình, một lần lại một lần khuyên bảo bản thân.
“Niên tiên sinh! Người bên ngoài là Niên tiên sinh!”
“Người bên ngoài là cừu nhân lớn nhất đời ta! Vô luận thế nào ta cũng phải chịu được, nhất định phải sống sót, nhất định phải sống đến lúc giết tên khốn này!
“Nếu không, có chết ta cũng không nhắm mắt! Chẳng những ta chết không nhắm mắt, mà ngay cả huynh đệ ta, thân nhân của ta chết cũng không nhắm mắt!”
“Nếu ngay cả ta cũng chết, vậy nợ máu vô biên, oán hận ngập trời này lấy ai ra kết thúc!”
“Dù hắn chọc tức ta, kích thích ta, ta cũng phải chịu đựng!”
“Nhất định phải chịu đựng được!”
“Ta không thể chết!”
“Tuyệt không thể chết!”
Vân Dương một lần lại một lần tự nhủ, từ từ tâm tình của hắn lại lần nữa bình tĩnh lại.
Niên tiên sinh bên ngoài căn bản không biết, kế công tâm mà hắn tự cho là có hiệu quả, ngược lại lại trở thành suối nguồn động lực cho Vân Dương.
Cái gọi là gậy ông đập lưng ông, mình làm mình chịu cũng chỉ như vậy!
Trí tuệ của trí giả, chưa hẳn sẽ hoàn toàn như tâm niệm suy nghĩ, dưới một số tình huống cũng sẽ tạo thành phản tác dụng. Cho nên nói, trí kế vận dụng vô cùng vi diệu!
Thanh âm tràn đầy ưu nhã kia lại vang, nội dung càng thêm độc ác, căn bản không xứng với thanh điệu ưu nhã bên cạnh:
- ... Ngày đó, một trận Thiên Huyền nhai, Cửu Tôn danh chấn thiên hạ cùng tới, thế nhưng tất cả đều bị đánh mất chư tướng thần công, khung cảnh thi cốt tứ tán kia, vẫn như rõ mồn một trước mắt. Đến nay còn nhớ kỹ, Thổ Tôn đứng đầu Cửu Tôn, dưới một chưởng lập tức tan nát, hình như ngay cả đầu cũng bị đánh thành bảy tám miếng. Không hổ là Thổ Tôn, cuối cùng đem sinh mệnh của mình hóa thành bùn đất, cũng coi như chết có ý nghĩa, bụi về với bụi, đất về với đất, Thổ Tôn đương nhiên phải chôn vùi vào đại địa!
Vân Dương như thấy trái tim mình bị bóp lại, đau đớn khó mà hình dung!
Đó là một cảm giác khiến người hít thở không thông, đau đớn cực hạn, thống khổ này khó mà diễn tả thành lời!
Thế nhưng hắn vẫn phải nhịn, phải chịu đựng!
Cho dù có thống khổ đau đớn hơn nữa, gian nan khó nhịn hơn nữa, hắn vẫn phải tiếp tục kiên trì!
“Ta không thể tức giận, ta không thể xúc động! Hắn nói như vậy là muốn thăm dò tung tích của ta, hắn đã coi trọng sinh tử của ta như vậy, chứng tỏ năng lực Cửu Tôn có thể rung chuyển nội tình của hắn, hiện tại ta không thể xúc động, chờ tương lai... Thế nhưng hiện tại ta rất muốn lao ra, liều chết chiến một trận!”
Không có ai biết, càng không có người hiểu, cái cảm giác nhẫn nại chống đỡ này đau khổ và gian nan đến nhường nào.
Đó là một loại cảm xúc quán thâu từ thân thể tới tận linh hồn, cuốn chặt lấy tư duy, từng nhát từng nhát cắt xuống, tựa như lăng trì róc thịt, hết lần này tới lần khác lại vẫn phải giữ một tia thanh tỉnh!
Thanh âm bên ngoài vẫn như ma âm hoặc chúng truyền đến, quái tiếu:
- Có đau hay không? Có phải đau đến không muốn sống không? Có phải cảm giác muốn phát điên không? Rất muốn liều mạng đánh cược một lần, dù là chết cũng dễ chịu hơn a? Ha ha ha... Đó là chuyện mà ta rất vui vẻ nhìn thấy, thực là tác phẩm đắc ý của đời ta!
- Một người khác trong Cửu Tôn các ngươi, nhìn thấy Thổ Tôn chết thế mà như phát điên... Ha ha, hoàn toàn không chút phòng hộ xông lên, kết quả là tại chỗ bị đánh thành thịt vụn, so với Thổ Tôn còn càng thêm triệt để... Còn nữa... Kim Tôn của các ngươi lại dám khiếu khích trước một đám cao thủ, còn ngây thơ muốn đòi đơn đấu, hiện tại mới nhớ, có vẻ như lúc đó hắn làm thế, hẳn là muốn yểm hộ cho ngươi đi?
Ký ức phủ bụi lại lần nữa hiện ra, linh hồn Vân Dương như nhận từng đợt trùng kích, mắt thấy đã tới biên giới không thể chống thêm.
Chuyện cũ đẫm máu kia, hắn vẫn luôn khống chế không để bản thân nhớ lại, chẳng bởi thế mà hắn rất không muốn về Cửu Tôn phủ.
Mà lúc này, lại bị người kia lần nữa lật lên, bị người chủ đạo hết thảy lật lên. Vân Dương cảm thấy, chỗ sâu trong nội tâm mình hiện lên từng mảnh ký ức tươi sáng, không một chút thiếu hụt.
...
- Thế cục hôm nay, định sẵn thập tử vô sinh. Nhưng huynh đệ chúng ta, quyết không thể chết hết ở đây!
Lão đại Thổ Tôn nói, thanh âm của hắn rất nặng nề, cũng rất nghiêm túc:
- Trong các huynh đệ chúng ta, năng lực còn lại chỉ cho phép xuất thủ một lần, tuyệt đối không thể sơ thất.
- Kết quả tốt nhất trước mắt, cũng chỉ có thể trợ một người may mắn sống sót!
- Mà người này, ta hy vọng là lão cửu.
Thanh âm của Thổ Tôn rất gấp rút, ánh mắt của hắn nhìn qua từng huynh đệ, tựa như muốn nhớ kỹ từng người, chờ đến hoàng tuyền, lần nữa gặp lại.
- Lão cửu tuổi nhỏ nhất, thế nhưng trí kế lại đứng đầu, làm việc lo trước làm sau, liệu trước tiên cơ, mưu tính sâu xa, đồng thời cũng chỉ có hắn còn sống mới lấy được truyền thừa trọn vẹn, lấy một người, tu luyện toàn bộ Cửu Tôn bí thuật, tụ tập một thân uy năng!
- Mà những người khác, chỉ có thể bắt đầu từ giữa, năng lực thu được cũng chỉ có một phần, khó được toàn bộ!
- Cho nên, chúng ta có thể chết, nhưng lão cửu phải nhất định sống sót, trọng trách này, giao cho hắn!
- Đem tia hy vọng cuối cùng, ký thác lên người hắn!
- Vân Tôn chưa chết, Cửu Tôn bất diệt!
- Hắn, chính là Cửu Tôn!
Mấy huynh đệ khác đều không nói lời nào, toàn bộ đều lắng tai nghe Thổ Tôn an bài.
Trong mắt của bọn hắn, tràn đầy vẻ tán đồng, hoàn toàn không có ai do dự, dị nghị.
Duy nhất một âm thanh bác bỏ...
- Ta không đồng ý!
Vân Dương như nghe được âm thanh của bản thân:
- Muốn sống, chúng ta cùng sống. Muốn chết, chúng ta cùng chết! Đem hy vọng kia cho ta làm cái gì, ta không muốn, ta không thèm, các ngươi không cần xem thường ta, chết, có gì sợ...
Lời hắn nói lúc đó, căn bản chính là lời đứa nhỏ cậy mạnh, nào có nửa điểm gọi là trí giả, lâm nguy không loạn!
- Đánh xỉu hắn! Lột mặt nạ hắn ra, tìm huynh đệ khác thay thế! Dù sao cũng không thể thi triển bí thuật, tám trăm huynh đệ ai chết cũng như nhau! Hiện tại vô luận ai mang mặt nạ, người đó cũng là Vân Tôn, một trong Cửu Tôn!
Đó là thanh âm của Thổ Tôn, lăng lệ quát khẽ.
Đây cũng là mấy câu sau cùng của Vân Dương nghe được, mấy câu tới từ các huynh trưởng.
- Hóa trang cho hắn, tạo thành giả tượng trọng thương...
- Lão út... Huynh đệ tốt!
- Sống sót!
- Nhất định phải sống sót! Nếu ngươi chết, hy vọng cuối cùng của chúng ta cũng sẽ biến mất!
- ...
Sau đó hắn chìm vào bóng tối, hoàn toàn tiến vào trạng thái chết giả.
Khi đó, cũng có thống khổ dị thường bao phủ lấy hắn, đầu gặp trọng kích, cả người ngây ngô đứng lên, cảm giác duy nhất chính là lực lượng của các huynh đệ đang chấn động.
Sau đó, sau đó liền không có sau đó...
Cho đến lúc hắn tỉnh lại, đã phát hiện bản thân như một con búp bê vải rách rưới, chôn mình dưới thổ địa, chỉ có một chân duỗi ra ngoài, không, là đứt ở bên ngoài, hơn nữa còn bị chặt thành vài đoạn, đầu cũng bị đánh thành dưa hấu nát...
Trên trái tim cũng có một cái lỗ lớn, đủ để trí mạng.
Hiển nhiên, mặc dù các huynh đệ đã ngụy trang che giấu cho hắn, thế nhưng địch nhân vẫn không bỏ qua bất kỳ một khả năng may mắn sống sót, đánh nát đầu hắn, đem trái tim đánh xuyên một lỗ lớn.
Về phần chôn dưới đất, hẳn là cuối cùng để che giấu thi thể...
Chỉ là uy năng Cửu Tôn kết hợp, dẫn động vân tướng chấn động, Khống Linh đại trận rút đi, vân tướng phát huy hiệu năng, khiến cho Vân Dương trọng thương mà không chết, sáng lập kỳ tích.
Hơn nữa còn có hạt sen kia...
Lúc này mới tạo thành hắn hiện tại.
Hy vọng của các huynh đệ đều trên người ta, ta không thể ra ngoài, ta không thể chết!
...
Bên ngoài, thanh âm đôc ác của Niên tiên sinh lại truyền đến:
- Ngươi không hiểu vì sao chúng ta xuất thủ cũng bình thường. Tương đối mà nói, bản tọa cũng không rõ... Vì sao ngươi lại không chết?
- Lúc trước tổng cộng có tám trăm linh chín người, mà chúng ta cũng thu đủ một trăm linh chín một thi thể. Điểm này tuyệt không sai! Cuối cùng, mỗi người đều bị chúng ta phanh thây, phá tim, đập não... Thế nhưng Vân Tôn ngươi, tại sao lại không chết?
Vân Dương lòng đang rỉ máu.
- Ngươi cứng cổi, không chịu đi ra, không sai. Ta ở đây chờ ngươi, chờ đến khi ngươi không thể chịu nổi nổi, hoặc đến lúc ngươi chịu không nổi nữa.
Thanh âm bên ngoài tỉnh táo nói:
- Dù sao... Đông phòng của các ngươi sắp mất. Ngọc Đường đế quốc cũng sắp trở thành lịch sử. Ngươi ra hay không đều không ngăn cản được xu thế này. Một năm hai năm, ba năm năm năm, bản tọa cũng sẽ ở đây chờ ngươi!
Một tiếng cười nhàn nhạt vang lên:
- Kỳ thực như vậy cũng tốt. Tối thiểu nhất bản tọa biết ngươi còn ngay ở đây. Chỉ cần ngươi không chết, bản tọa liền có thể cảm ứng!
- Ta xem ngươi thế nào kiên trì, thế nào nhìn Ngọc Đường mà ngươi một mực liều mạng bảo vệ rơi vào kết cục diệt chủng vong quốc, chờ đến lúc ngươi ra, hết thảy đều tan thành mây khói cũng là kết cục không tệ! Đúng không?!
Vân Dương bỗng trầm xuống, chuyện này chính là một điểm yếu hại khác của hắn, hoàn toàn chính xác làm khó hắn!
Nếu hắn cứ bị vây ở đây, vậy bên Đông tuyến, dù Phó Báo Quốc dũng mãng thiện chiến, không sợ sinh tử, nhưng đối mặt trăm vạn đại quân của Hàn Sơn Hà, đối mặt lực lượng cả nước Đông Huyền, cũng không đủ lực, tuyệt không phải đối thủ1
Đông tuyến vừa vỡ, trăm vạn đại quân của Hàn Sơn Hà tiến quân thần tốc!
Ngọc Đường mất đi phòng tuyến, tất sẽ bị trăm vạn thiết kỵ của Hàn Sơn Hà dày xéo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.