Chương trước
Chương sau
Tử U Hoàng như một đầu hùng sư bị thương, hung hăng nhìn đám văn võ bá quan.
- Trẫm từng cười nhạo Hoàng đế Ngọc Đường, cười đế quốc của hắn không có mấy đại gia tộc nội tình hùng hậu, cho dù những thế gia trung thành tuyệt đối như Lãnh gia, Thượng Quan tướng môn, Phương gia... Những đại gia tộc này trải qua bao nhiêu chinh chiến, huyết mạch đã sớm tử thương đến sạch, không người kế tục, chỉ còn lại truyền thuyết!
- Thế nhưng truyền thuyết như thế lại có ý nghĩa gì, có giá trị gì?!
- Trẫm đã từng cho rằng, bọn hắn không có võ lực cao cấp, bọn hắn đã bị chia cắt đến năm bè bảy mảng! Chỉ cần chờ một thời cơ thích hợp, một kích là tan, lâu đài bằng cát, há có thể trụ lâu?!
- Thế nhưng hôm nay, Trẫm mới biết Ngọc Phái Tranh kia có cái gì, Trẫm rất hâm mộ, rất ghen ghét hắn!
- Trẫm sai! Từ mới bắt đầu Trẫm đã sai, hoàn toàn sai!
- Hóa ra người ta không phải không có thế gia nội tình thâm hậu, mà là đều bởi chinh chiến vì Ngọc Đường mà chết! Không có bọn hắn hy sinh, bọn hắn trả giá, Ngọc Đường tứ phương thụ địch há có thể chống đến ngày hôm nay?!
- Có được các thế gia ủng hộ như thế, có được thuộc thần trung thành như thế, Trẫm, sao có thể không hâm mộ, không ghen ghét?!
- Trước kia, Trẫm từng cảm thấy bản thân rất may mắn, Tử U chúng ta có nhiều võ lực cao cấp như vậy, Tử U vĩnh viễn cũng không cần lo. Mà bây giờ, Trẫm mới biết được sự thật, hóa ra những chiến lực cao cấp trong mắt Trẫm, những cao nhân tọa trấn Tử U, đều là cái thứ đồ ham sống sợ chết!
- Sở dĩ bọn hắn có thể trường tôn, đều bởi bọn hắn chưa từng ra chiến trường, không dám lên chiến trường, cho nên mới còn sống!
- Bởi bọn hắn chưa từng xuất lực vì nước, chưa từng trả giả, chưa từng hy sinh, đương nhiên có thể sống sót!
- Cái gọi là tướng sĩ thương vong, được mất, vinh nhục... Những thứ này đều không đáng để trong lòng bọn hắn, bọn hắn chỉ cần sống sót, cẩu thả ăn xổi, mới là con đường trường sinh!
- Cho nên bọn hắn có thể tồn tại, thành vương, thành thánh! Sau đó trở thành chó giữ nhà cho các ngài! Các ngài không nghe lầm đâu! Các ngài! Ngài!
- Trẫm đã từng nghĩ, nếu Cửu Thiên trận kia không rơi vào Ngọc Đường mà rơi vào Tử U, Trẫm đã sớm nhất thống thiên hạ! Nhưng bây giờ nghĩ đến, Trẫm sai! Nếu năm đó Cửu Thiên trận rơi vào Tử U, trong nước của Trẫm có nhiều thế gia của các ngài như vậy, Trẫm sớm đã không giữ được giang sơn này! Trẫm sớm đã ném cả cái giang sơn này đi!
- Nếu như Tử U của Trẫm giống Ngọc Đường chịu cảnh ngũ phương tấn công, nào còn có thể thủ được đến giờ? Chớ nơi mười năm tám năm, ba năm năm năm, coi như chỉ nửa năm, Trẫm đều không có lòng tin!
- Thế nhưng Ngọc Đường người ta có thể một mực thủ đến giờ, thậm chí chí hướng tĩnh bình Thiên Huyền, đến giờ còn không dứt!
- Trẫm, Trẫm dựa vào cái gì để đánh đồng với Ngọc Phái Tranh người ta? Kém thực quá xa!
- Hoàng đế Ngọc Đường như vậy, Trẫm, bội phục đến cực điểm!!! Hắn, thực sự là một Hoàng đế tốt!
Tử U Hoàng khàn cả giọng:
- Con mẹ nó chính là Thiên Cổ Nhất Đế a!
- Hô... Hô...
Tử U Hoàng thở dốc kịch liệt.
Hơn hai mươi vị đại thần, không ai dám ngẩng đầu nói chuyện.
Chủ yếu là không còn lời nào để nói.
Hoàn toàn chính xác, Tử U Hoàng nói đúng, tất cả đều là sự thực, là hiện thực không thể cãi lại!
Quốc lực Tử U lại không thể ngăn được một tên Vân Tôn đã bị hạn chế?
Nói đùa sao?
Tuyệt không có khả năng!
Thế nhưng, lúc ấy có mấy chục vạn đại quân tiếng công, vây kín tứ pương, vòng vây chặt như nêm cối, coi như con ruồi cũng khó thoát!
Chẳng lẽ Vân Tôn còn có thể lên trời sao?
Mọi người đều cùng nghĩ, đợi thêm một chút, đợi thêm một chút, nói không chừng chút nữa sẽ có cao thủ gia tộc khác xuất thủ thu thâp Vân Tôn này!
Phong hiểm tốt nhất là để nhà khác chịu, chỉ cần nhà chúng ta không bị tổn thất là đủ rồi!
Chỉ cần chiến lực của chúng ta có thể bảo toàn, nói không chừng sau trận này còn có thể tấn công nhà khác, chiếm đoạt địa bàn.
Cứ vậy đợi thêm từng chút từng chút... Đợi đến khi mọi người nhận thấy không ôn, bắt đầu chân chính xuất thủ...
Người ta đã thực sự lên trời!
Thậm chí khoảng cách rời khỏi thành, cũng chỉ còn một bước xa!
Lúc đó, muốn làm gì cũng đã không còn kịp!
Ngay cả hối hận cũng đã không kịp!
Ích kỷ!
Tư lợi!
Chính hai điểm này, hủy diệt cơ hội kết thúc Cửu Tôn!
Tử U Hoàng mặt đầy bi thương.
- Lan Vô Tâm, Lan tướng, chuyện liên quan tới Vân Tôn, ngươi đã tận tâm, tận lực!
Tử U Hoàng nhẹ nhàng nói:
- Trẫm, không trách ngươi!
Lan Vô Tâm khóc rống nghẹn ngào, nước mắt đầy mặt.
- Hiện tại Trẫm rất ngạc nhiên.
Tử U Hoàng nhắm mắt lại:
- Hoàng đế Ngọc Đường, Ngọc Phái Tranh... Đến cùng làm thế nào có thể chịu được bát diện phong ba như thế, Trẫm để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi vị trí, Trẫm làm thế nào có thể đối dứng...
Tất cả văn võ đại thần, mặt mũi tràn đầy hổ thẹn.
Một phen nghiêm túc phát tiết này của Tử U Hoàng, đã động đến chỗ sâu nhất trong lòng mỗi người!
Mặc dù rất không thoải mái, thế những... Thực sự có lý!
Đây là sự thực!
Rất nhiều người đang hổ thẹn, đang hối hận.
Thế nhưng như đã nói, đến giờ đã không còn kịp, nếu hối hận mà có tác dụng, trên đời này đã không có nhiều tiếc nuối như vậy!
Thanh âm sâu kín của Tử U Hoàng truyền đến:
- Chư vị, Trẫm đã nói tận tiếng lòng, hiện tại các ngươi hãy để tay lên ngực mà tự hỏi, nếu chuyện này lặp lại lần nữa, các ngươi còn có làm vậy hay không?
Đám đại thần văn võ đột nhiên chấn động, người người đều nổi lên một suy nghĩ...
Không sai, nếu chuyện này lặp lại lần nữa, chúng ta lại sẽ thế nào?
Nhưng mọi người suy kỹ nghĩ kỹ, vẫn khoog người nào mở miệng, càng nhiều người cúi đầu sâu một nước.
Hiển nhiên, coi như lặp lại một lần nữa, chưa chắc sẽ có người, có gia tộc, xuất thủ gấp rút cứu viện!
...
Tử U Hoàng đối mặt cảnh tượng trước mắt, vô lực thở dài một hơi, trên mặt nở nụ cười khổ sở.
Đại thần của Trẫm, cánh tay của Trẫm, giang sơn của Trẫm!
A a a a a...
Ngay lúc này, đột nhiên có người tiến lên bẩm báo.
- Khởi bẩm Bệ hạ, tên Vân Tôn kia sau khi ra ngoài thành, hắn cũng không lập tức rời đi, mà truyền lời lại, nói nửa canh giờ sau, hắn sẽ lần nữa trở lại.
- Hắn nói thế nào?
Tử U Hoàng trầm giọng hỏi.
- Tân Vân Tôn kia nói: Hy vọng lúc đó, các ngươi có thể có người có thể cùng ta đối thoại. Hơn nữa, hắn còn nói, tin rằng các ngươi hiểu, ta muốn gì.
Câu nói này vừa xuất hiện, đám đại thần đột nhiên thầm chấn động.
Vân Tôn này vất vả thoát ly hiểm cảnh, thế mà không lâp tức rời đi, thậm chí còn muốn quay đầu về.
Còn muốn làm gì?
Hắn muốn làm gì?
Tin chúng ta hiểu, chúng ta hiểu cái gì?!
Tử U Hoàng nở nụ cười u lãnh, lặng lẽ nói:
- Chư vị thần công, các ngươi có biết, hắn muốn cái gì không? Hắn nói là tin rằng các ngươi đều hiểu đó!
Trong lúc nhất thời, đám đại thần cùng trầm tư.
Không nghĩ tới, hắn đã đi.
Thế mà còn trở về.
Hắn muốn cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.