Vân Dương bước vào trong, đột nhiên nhớ tới một chuyện kỳ quái:
- Sau khi nhìn thấy ngươi, ta mới biết phán đoán của ta trước đó đối với thực lực của ngươi có sai lầm cực lớn. Bằng vào phán đoán của ta hiện tại, nói thế nào ngươi cũng thuộc tầng thứ thiên hạ đỉnh phong, so với Lăng Tiêu Túy cũng không kém bao nhiêu. Vậy năm đó, Bạch Y Tuyết sao có thể chạy trối chết dưới kiếm của ngươi? Lấy tu vi của hắn, tuyệt không thể tiếp được dù chỉ là một kiếm tùy ý của ngươi, thế nhưng sau khi trúng kiếm, hắn lại có thể toàn thân trở ra?!
Điểm này xác thực kỳ quái.
Trước khi gặp được Quân Mạc Ngôn, với tầm mắt lúc đó của Vân Dương, tự nhiên cảm thấy lão Bạch là cao thủ tuyệt thế.
Nhưng mà theo tu vi tăng trưởng, tu vi ngày càng cao, nhất là sau khi chân chính nhìn thấy Quân Mạc Ngôn, lại phát hiện, lão Bạch hiện tại còn hoàn toàn không đáng chú ý, chớ nói là lão Bạch lúc đó, Quân Mạc Ngôn cùng lão Bạch đối mặt, Quân Mạc Ngôn thậm chí không cần xuất kiếm, đã có thể đem Bạch Y Tuyết chém thành mười bảy mười tám đoạn.
Đó là chênh lệch tuyệt đối, nào có chuyện giao thủ mấy trăm chiêu, sau đó chỉ kém một chiêu? Về phần trúng một kiếm xuyên ngực, càng là chuyện thiên phương dạ đàm, không thể có thật!
Quân Mạc Ngôn lạnh lùng nói:
- Những người đối chiến với ta, phàm là người chấp nhất với kiếm, lại không phải người đại gian đại ác, ta đều thả cho bọn họ một con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212528/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.